Thiết Huyết Đại Minh

Chương 210 : Thân thể tỷ tỷ có đẹp không? (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


- Tiểu bại hoại!



Trong lúc Vương Phác đang nghĩ bậy nghĩ bạ, giọng nói ngọt ngào quyến rũ của Bạch Liên giáo chủ chợt truyền tới:



- Ngươi có nghĩ tới một vấn đề không?



Vương Phác khó khăn lắm mới đè nén được ý nghĩ nhìn trộm trong đầu, hỏi:



- Vấn đề gì?



Bạch Liên giáo chủ:



- Ngươi có nghĩ tới, nếu những thủ hạ của ngươi không tìm thấy chúng ta, họ có thể cho rằng chúng ta đã vùi thây trong biển rộng rồi không? Nếu vậy, chúng ta phải ở trên hoang đảo này cả đời rồi.



- Không thể xảy ra chuyện đó.



Vương Phác quả quyết:



- Thủ hạ của ta nhất định sẽ tìm được chúng ta.



- Thật sao?



Bạch Liên giáo chủ quyến rũ nói:



- Có thể tìm được thì tốt rồi, nhưng nếu tìm không thấy thì sao?



Vương Phác tức giận nói;



- Nếu điều đó xảy ra thật, thì cũng đành chịu xui xẻo thôi.



- Xui xẻo?



Bạch Liên giáo chủ gắt lên:



- Tiểu bại hoại, ngươi đúng là không có lương tâm! Có hai đại mỹ nhân là tỷ tỷ và Lý phu nhân cả đời ở bên cạnh ngươi, mà ngươi còn nói là xui xẻo?



- Vậy thì sao nào?



Vương Phác nổi máu nghịch ngợm trêu chọc:



- Tuy rằng tỷ tỷ và Lý phu nhân rất xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, đến lúc đó, chỉ sợ tiểu đệ sẽ chết mất vì thèm!



- Bại hoại, ngươi đúng là đồ bại hoại!
- Lý phu nhân quá lo lắng rồi.



Mấy tiếng “Lý phu nhân” nói ra trong lúc vô tình của Bạch Liên giáo chủ, giống như một mũi kim nhọn đâm trúng tim của Hồng Nương Tử, trong thoáng chốc, chút hồng hào khó khăn lắm mới xuất hiện lại trên khuôn mặt Hồng Nương Tử, đã tan biến, hơi khổ sở hỏi:



- Giáo chủ, ngươi cũng bị sóng biển xô tới hoang đảo này sao?



- Không phải.



Bạch Liên giáo chủ lắc đầu, thở dài nói:



- Ta bị sóng biển đẩy tới một hòn đảo nhỏ khác, nhỏ hơn đảo này, hơn nữa trên đảo trơ trụi, không có nổi một gốc cây. Ta thấy bên này có khói bếp bốc lên, mới mạo hiểm lặn tới đây, cứ tưởng là bên này có người, không ngờ lại là hai người, ôi...



- Khói bếp? Khói bếp ư?



Vương Phác lẩm bẩm rồi đột nhiên phấn khởi kêu to:



- Có rồi, có biện pháp rồi!



Bạch Liên giáo chủ nghiêng đầu sang hướng khác, không để ý tới Vương Phác.



Hồng Nương Tử không nhịn được hỏi:



- Vương tổng binh, có biện pháp gì vậy?



- Ta nghĩ ra phương pháp cầu cứu rồi!



Vương Phác vui vẻ nói;



- Vừa rồi giáo chủ tỷ tỷ nói là nàng bị khói bếp của chúng ta thu hút mà tới, vậy tại sao chúng ta không đốt lên một đống lửa lớn trên đảo này? Đến lúc đó, chỉ sợ ngoài vài chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thủ hạ của ta sẽ tìm thấy chúng ta!



Bạch Liên giáo chủ vẫn không để ý tới Vương Phác, đôi mắt Hồng Nương Tử sáng lên, vui vẻ nói:



- Đây đúng là biện pháp tốt.



Vương Phác nói:



- Để ta đi thu nhặt củi, giáo chủ tỷ tỷ và Hồng cô nương ở lại trong hang, cẩn thận giữ mồi lửa nhé!



(1) Nguyên văn: thực sắc tính dã.



(2) Thành ngữ Trung Quốc: Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu (Được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu)