Thiết Huyết Đại Minh

Chương 216 : Bán đấu giá phụ nữ kiến nô (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Tôn Truyền Đình nói:



- Vạn tuế gia biết chuyện này là điều không hề lạ, dù sao chúng ta mới vừa đến Nam Kinh, cơ sở còn mỏng, hơn nữa gần hai trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Con lại dùng chiến thuyền và tướng sĩ của thủy sư, trong đó sẽ khó tránh khỏi có tai mắt của Xưởng Vệ, để lộ tin tức cũng là lẽ thường tình.



Vương Phác gật đầu:



- Điều này cũng đúng.



Tôn Truyền Đình nói tiếp:



- Con nói xem việc này nên làm thế nào, cho hay không cho?



Vương Phác nghe vậy mừng thầm trong lòng, Tôn Truyền Đình sau khi nhận được mật chỉ của Sùng Trinh Đế không lập tức tuân chỉ áp giải bạc này, mà tìm hắn đến bàn bạc có nên cung cấp số bạc này hay không, đây rõ ràng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ những lời Vương Phác nói trước kia đã có tác dụng, Tôn Truyền Đình đang ngầm thay đổi rồi.



Vương Phác không đáp mà hỏi ngược lại:



- Cha, ý của người thế nào?



Tôn Truyền Đình nghĩ một lát mới nói:



- Nếu theo ý của vi phụ, bạc phải cấp, nhưng không thể cho nhiều như thế.



Vương Phác liền gật đầu nói:



- Vậy người nói xem, cho bao nhiêu là hợp lý?



Tôn Truyền Đình bùi ngùi nói:



- Mấy năm nay vạn tuế gia cũng đủ khó khăn, muốn duy trì kinh đô to lớn đó quả không dễ, chi bằng cấp năm mươi vạn lượng đi?



- Hai mươi vạn lượng, nhiều hơn một lượng cũng không cho!



Vương Phác trầm giọng nói:



- Hơn nữa phải nói rõ với Vạn tuế gia, hai mươi vạn lượng bạc này sẽ khấu trừ vào thuế phú cần nộp sang năm.



- Con…




Vương Phác mệt mỏi cả ngày, lúc này đang nằm trên xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi.



Bạch Liên Giáo chủ tay cầm sổ nhẩm tính:



- Hôm nay tổng cộng đón hai trăm linh sáu vị khách, trong đó một trăm ba mươi sáu vị muốn nhân gian trên trời, bảy mươi người còn lại muốn nhũ dung giao hòa, biểu diễn múa thoát ý ở tầng hai diễn liên tục ba đợt, lần nào cũng chật ních, tính cả Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan Châu trong đó, số bạc thu về từ thoát y tổng cộng là ba trăm lượng, tiền bao đêm là sáu ngàn lượng, tổng cộng thu được chín ngàn ba trăm lượng.



Vương Phác bỗng mở to hai mắt, thất vọng kêu lên:



- Tiền bao đêm của Hải Lan Châu và Bố Mộc Bố Thái chỉ có năm ngàn lượng? Lũ khốn kiếp này đúng là bủn xỉn, Bố Mộc Bố Thái và Hải Lan Châu dù sao cũng là phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô, hơn nữa đều là đại mỹ nhân tuyển chọn cả vạn dặm, lại chỉ trả có năm ngàn lượng?



- Cũng không có cách nào khác.



Bạch Liên Giáo chủ quyến rũ nói:



- Người trả giá là tiểu đệ ruột của Kiến An Vương Chu Thống Phả, Trấn quốc Trung úy Chu Thống Nhuệ! Kể cả có người trả được giá cao hơn, nhưng cũng không dám cướp với y, nhìn ra hai tỉnh Chiết Trực, mấy ai dám đắc tội với Kiến An Vương chứ.



- Bốp.



Vương Phác vỗ nhẹ vào trán, kêu lên:



- Thất sách, sao lại không nghĩ tới tầng này chứ?



- Tên khốn.



Bạch Liên Giáo chủ xinh đẹp nói:



- Ngươi cũng nên biết đủ đi, một ngày đã thu được tám ngàn lượng bạc, đây đúng là một này thu đấu vàng đúng với tên gọi còn gì nữa.



- Ôi.



Vương Phác thở dài, lắc đầu nói:



- Cái nơi này quá lớn, chi tiêu rất nhiều, chút thu nhập này không đủ, xem ra còn phải mở chi nhánh của Tiêu Dao Tiên Cảnh ở Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng, ngoài ra cũng phải sớm khai trương quán đánh bạc, sẽ có một ngày tiểu đệ phải lũng đoạn sản nghiệp phong nguyệt của Tần Hoài trong mười dặm.



- Hừ.