Thiết Huyết Đại Minh
Chương 226 : Kế ly gián sứt sẹo (1)
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
Giờ hợi ban đêm.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hơn một trăm tặc binh Bạch Liên lướt nhanh như gió tới trước Viên môn ở đại doanh phía bắc thành.
- Đứng lại!
Giáo binh Bạch Liên canh giữ ở Viên môn nghiêm nghị quát to:
- Còn tiến lên nữa sẽ bắn tên!
- Hí hí.
Trong tiếng ngựa hí vang dội, con ngựa hung hăng đi đầu được ghìm cương lại, người ngồi trên đó ngồi thẳng lên, kỵ binh theo sát phía sau lần lượt ghìm chặt cương ngựa, triển khai ra hai bên cánh, một con ngựa tiến lên trước, lớn tiếng quát:
- Mắt chó các ngươi mù hết rồi à, cũng không xem là ai tới?
Hơn một trăm kỵ binh phần phật tránh ra hai bên, trong ánh lửa đỏ bừng bừng, Lưu Bá Đao thúc ngựa thong dong tiến lên.
- Tam tướng quân?
- Là Tam tướng quân!
Tiểu đầu mục tặc binh Bạch Liên canh gác Viên môn lập tức hét lớn:
- Các huynh đệ mau mở cửa Viên môn, là Tam tướng quân đến.
Một gã tặc binh Bạch Liên lao ra, cuống quýt mở Viên môn, rồi hạ cây cầu treo trên cao xuống, ánh mắt Lưu Bá Đao lóe lên sát khí u ám, thúc ngựa xông qua cầu treo lao thẳng vào trong đại doanh, hơn một trăm kỵ binh Bạch Liên phía sau cũng tràn vào như gió cuốn mây tàn.
Vào Viên môn, Lưu Bá Đao nói với tiểu đầu mục tặc binh ra đón:
- Trương Hòa thượng đâu?
Tiểu đầu mục đáp:
- Phụng pháp chỉ của Giáo chủ, y đã bị coi giữ rồi.
- Làm tốt lắm.
Lưu Bá Đao vui vẻ nói.
Đám tặc binh Bạch Liên này chọn lựa như vậy vì lý do rất đơn giản, mặc dù chúng là thánh quân hộ giáo của Bạch Liên giáo, nhưng Giáo chủ và Thánh cô đối với chúng quá xa vời, giống như thần tiên trên trời, còn Lưu Bá Đao lại là Tướng quân của chúng, trên chiến trường, gã cùng các huynh đệ chém giết đẫm máu, đánh thắng trận, gã cùng các huynh đệ ăn thịt uống rượu, chỉ dựa vào điểm này, đám tặc binh Bạch Liên này càng muốn đi theo Lưu Bá Đao hơn.
Biện Ngọc Kinh giật mình há hốc mồm, nàng dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ có cục diện thế này.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên ở viên môn:
- Ngọc Kinh cô nương, giờ thì cô tin rồi chứ? Bạch Liên giáo các cô căn bản không nên xé cờ tạo phản, bởi vì các cô khống chế quân đội quả thực là quá tệ!
- Ai?
Lưu Bá Đao đột ngột quay người lại, chỉ thấy trên viên môn đã có thêm một bóng người, dựa vào ánh đuốc cắm trên cửa, bóng người đó hình như khá quen mặt, Lưu Bá Đao nghĩ một lát bỗng biến sắc mặt, khàn giọng nói:
- Vương Phác?
- Lưu Bá Đao.
Vương Phác lãnh đạm nói.
- Xem ra hơn một năm nay ngươi cũng không có tiến bộ nhỉ.
- Vương Phác!
Lưu Bá Đao giận dữ:
- Ngươi đừng quá kiêu ngạo, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
- Ha ha.
Vương Phác cười sang sảng đáp:
- Nói ngươi không tiến bộ vẫn là cất nhắc ngươi đó, xem ra ngươi thật sự còn ngu hơn cả lợn! Ngươi ở đây giết người bắt người, gây động tĩnh lớn như thế, trong quân đội trong đại doanh lại không hề phản ứng, ngươi không thấy kỳ quái sao?
- Ồ?
Lưu Bá Đao ồ lên kinh sợ, lúc này mới ý thức được tình hình không ổn, đáng lý ở đây có động tĩnh lớn như thế, các tướng sĩ trong đại doanh phải kinh động từ lâu, tại sao giờ vẫn không có bất cứ phản ứng gì? Điều này chỉ có hai khả năng, một là tướng sĩ trong đại doanh đã bị điều đi rồi, hai là bị người khác khống chế.
Bất kể tình huống nào, đều không phải là tin tức tốt lành cho Lưu Bá Đao.