Thiết Huyết Đại Minh
Chương 238 : Cải cách quân sự
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
Trừ Châu, hành dinh Vương Phác.
Vương Phác đang mở yến tiệc chiêu đãi đại ca Vương Cử tại nhà, rượu quá ba tuần, Vương Phác hỏi han thân thiết:
- Đại ca, Trừ Châu vừa trải qua chiến loạn, đất vương hoang vu, mấy chục vạn dân chúng trôi dạt khắp nơi, không cơm áo, các nạn dân đều chờ đại ca phát gạo cứu tế, không biết đại ca có chuẩn bị đủ lương thực hay không?
- Lão tam đệ cứ yên tâm đi!
Vương Cử nói:
- Chuyện đệ giao cho đại ca sao dám không để tâm? Một trăm ngàn thạch lương thực đã chuẩn bị xong rồi, người của Tào bang cũng đã thuê ổn thỏa, trong nửa tháng bắt đầu vận chuyển, trong hai tháng sẽ vận chuyển xong, có chỗ lương thực này, hơn mười vạn nạn dân Trừ Châu có thể ăn trong nửa năm rồi.
Vương Phác khẽ gật đầu nói:
- Vậy thì tốt.
Vương Cử nói:
- Tam đệ, việc trang ấp này có ghi chép hay không?
- Đương nhiên là có.
Vương Phác nói:
- Tri châu Trần Lam mới nhậm chức đã dẫn huynh di đo đạc rồi, tuy rằng kết quả còn chưa có, nhưng tiểu đệ phỏng chừng thế nào cũng sẽ có năm trăm ngàn mẫu trang ấp vô chủ! Nếu năm trăm ngàn mẫu trang ấp này toàn bộ đều trồng dâu, sang năm sinh ra kén tằm cũng đủ dệt hai trăm ngàn thất tơ lụa, bán ra thị trường cho thương nhân tơ lụa trong nước cũng có thể thu lợi hơn một triệu tám trăm ngàn lượng, bán được cho Tây Dương thì phải đến ba triệu lượng ấy chứ! Chưa tới ba năm, dâu thành rừng, sinh ra kén tằm ít nhất có thể dệt bốn trăm ngàn thất tơ lụa, thì phải thu được sáu trăm vạn lượng bạc trắng rồi!
- Ha ha, cứ theo cách tính của đệ, tơ lụa càng nhiều cũng chưa chắc có thể bán ra giá tốt.
Vương Cử cười nói:
- Tuy nhiên tam đệ à, năm trăm ngàn mẫu trang ấp cũng không phải con số nhỏ, triều đình có thể can thiệp hay không?
Lưu Tông Mẫn chiếm cứ ở phủ Diên An nghe nói đại quân Lý Tự Thành đã công hãm Đồng Quan, lập tức cả kinh tè ra quần.
Lưu Tông Mẫn tự biết nguyện vọng chiếm cứ Quan Trong tự lập đã không thể thực hiện được, đành phải suất lĩnh hơn mười vạn đại quân kỵ bộ từ Lạc Thủy ngày đêm xuôi nam, đuổi tới hợp với đại quân của Hoa Âm và Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành biết rõ Lưu Tông Mẫn từng có ý nghĩ tự lập binh, lại giả vờ như không biết gì, vẫn cố gắng coi Lưu Tông Mẫn là tâm phúc như cũ. Sau đó hai người hợp binh một đường đánh thẳng tới Tây An! Khốn thủ Tây An Trần Tân Giáp và Hạ Nhân Long nghe hỏi vội vợt tám trăm dặm tới Kinh Sư báo nguy, thỉnh cầu Sùng Trinh Đế nhanh chóng phái viện quân.
Lý Tự Thành hô mưa gọi gió ở Quan Trung. Trương Hiến Trung cũng từ Hồ Quảng tới Mạch Thành.
Một trận chiến Tương Dương, Trương Hiến Trung bị Tả Lương Ngọc đánh cho hoa rơi nước chảy, bị tổn thương nặng, Trương Hiến Trung vừa không dám tới Hà Nam, Quan Trung đoạt địa bàn của Lý Tự Thành, lại không dám quay đầu quyết chiến với Tả Lương Ngọc, đành phải thu thập tàn binh bại tướng liên tục chiến đấu trên các chiến trường ở Tứ Xuyên.
Quan Ngoại, sau khi biết Sùng Trinh Đế diệt hết mười tộc của mình, Hồng Thừa Trù rốt cuộc đoạn tuyệt ý niệm trở về Đại Minh, khăng khăng một mực bắt đầu bán mạng cho Kiến Nô. Đa Nhĩ Cổn biết cách dùng người, Hồng Thừa Trù tận tâm tận lực, dưới sự thống trị của tên Hán gian này, Triều Tiên rất nhanh đã khôi phục nông nghiệp, trở thành vựa lúa lớn của Kiến Nô.
Dưới sự ủng hộ to lớn của A Tế Cách và Đa Đạc, Đa Nhĩ Cổn cuối cùng cũng dựa vào Tế Nhĩ Cáp Lãng làm tới chức Nhiếp chính vương.
Đa Nhĩ Cổn hùng tâm bừng bừng một lần nữa tổ chức thành lập Bát kỳ Quân Hán, mặt khác còn điều động hai vạn người Triều Tiên tổ chức thành lập Bát kỳ Triều Tiên, cộng thêm sáu vạn Bát kỳ Nữ Chân và tám vạn Bát kỳ Mông Cổ, tổng binh lực của Kiến Nô lại đạt mười tám vạn, khôi phục lại thời kỳ cường thịnh! Sau khi biết được uy lực súng kíp của Vương Phác, Đa Nhĩ Cổn cũng thử thành lập nên đội súng kíp gồm mười lăm Ngưu Lục, còn dùng nhân sâm, đông châu đổi về năm nghìn súng kíp từ người Nhật Bản.
Trì hoãn tới khi Kiến Nô lại tiến quân vào Liêu Tây, bao vay Cẩm Châu và Tùng Sơn, Tổng binh Cẩm Châu là Tổ Đại Thọ vội vàng gửi đường báo tám trăm dặm tới Kinh Sư cầu viện.
Thấy hai bản đường báo khẩn cấp gần như là cùng lúc được đưa tới ngự án, Sùng Trinh Đế giận sôi lên, hét to một tiếng, hộc máu ngất trên mặt đất.
Thái giám hai bên vội tiến lên đỡ Sùng Trinh Đế dậy, lại rót bát canh rồi truyền thái y, cuối cùng cứu tỉnh Sùng Trinh Đế rồi, Sùng Trinh Đế tỉnh lại vốn chẳng quan tâm đến việc nghỉ ngơi, suốt đêm gọi Chu Diên Nho, Hạ Phùng Thánh, Tạ Thăng, Trương Tứ Tri, Trần Diễn, Ngụy Chiếu Thừa, Lý Bang Hoa và các đại thần vào cung.
Nhưng những “lá chắn của quốc gia” này bàn tới bàn lui cũng không bàn ra giải pháp nào để xử lý, chỉ đề xuất đơn giản là điều Tổng binh Đại Đồng Khương Tương tới Quan Trung tiêu diệt Lưu tặc, hoặc điều tân quân của Đề đốc Nam Kinh Vương Phác tới Quan Ngoại chống đỡ với Kiến Nô, nhưng Khương Tương và Vương Phác sớm đã đánh tiếng, không có lương bổng bọn họ tuyệt không xuất binh.
Ngược lại Trương Tứ Tri đề nghị dời đô Nam Kinh cùng Lưu tặc chia Trường Giang mà trị, để tránh cho hai tuyến tác chiến rơi vào khốn cảnh bất lợi. Nhưng đề nghị này lập tức bị đám người Chu Diên Nho, Lý Bang Hoa công khai lên án, cuối cùng thậm chí thăng lên đến độ bán nước cầu vinh. Lấy Trương Tứ Tri so sánh với Tần Cối, cuối cùng Trương Tứ Tri bị cách chức, giao cho Hình bộ luận tội.
Sùng Trinh Đế triệu tập “lá chắn của quốc gia” kia chủ ý là để thương thảo kế sách cứu quốc, nhưng lần này lại cuối cùng lại thành đại hội xử tội Trương Tứ Tri, thực lực quốc gia Đại Minh đã đầy nguy cơ, mấy người “lá chắn của quốc gia” kia không nghĩ ra kế sách cứu quốc gì, còn xa lánh chèn ép đồng nghiệp đến cùng, tuyệt không buông tha bất cứ cơ hội nào.
Sùng Trinh Đế vừa vội vừa giận, lại hộc máu bất tỉnh!