Thiết Huyết Đại Minh

Chương 245 : Vương phác gặp rắc rối (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Trong lòng Sùng Trinh Đế vô cùng thảm não, một kiếm này đúng là không thể đâm xuống được nữa rồi.



- Thôi!



Sùng Trinh Đế ném kiếm xuống đất, thở dài một tiếng xoay người thẫn thờ bước đi.



Vương Thừa Ân bước theo hai bước nhưng lại quay trở về, nói với công chúa Trường Bình:



- Công chúa điện hạ, trong cung không thể ở lâu, hay là ngài mau mau xuất cung chạy trốn đi thôi.



- Phụ hoàng.



Công chúa Trường Bình khấu đầu sát đất, nhìn bóng lưng Sùng Trinh Đế dần dần đi xa, buồn bã bi thương khóc ròng nói:



- Hoàng cung chính là nhà của nhi thần, ra hoàng cung có thể đi đâu được chứ?



Sùng Trinh Đế thoáng như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.



Vương Thừa Ân thở dài một tiếng, nói:



- Điện hạ, Thái Tử và hai vị tiểu Vương gia đã đi phủ Quốc trượng rồi.



- Nhưng...



Công chúa Trường Bình khóc không ra tiếng:



- Nhưng bản Công chúa không biết đi đường nào?



Công chúa Trường Bình thuở nhỏ sinh trưởng ở hoàng cung, bình thường đi ra đều có cung nữ thái giám hầu hạ, lại có xe kiệu để ngồi, trong lúc này bảo nàng tự mình một người tìm đến phủ Quốc trượng, nàng thật đúng là không biết được đường đi, nhưng Vương Thừa Ân cũng không có biện pháp, trong cung thái giám cung nữ chạy chạy, tán tán, trốn trốn, ông ta có muốn tìm người dẫn đường cho công chúa Trường Bình cũng tìm không được.



- Ôi.



Cuối cùng Vương Thừa Ân đành dậm chân thở dài một tiếng, đuổi theo Sùng Trinh Đế.



Rời khỏi Thọ Ninh cung, Sùng Trinh Đế lại đi tới điện Chiêu Nhân, lần này ông ta không mềm lòng nữa, chém chết Công chúa Chiêu Nhân vẫn chưa đến chín tuổi còn đang trong giấc mộng trên giường, sau đó lại đến hậu cung chém chết mấy chục phi tần. Lúc này ở tiền điện tiếng chém giết nổi lên bốn phía, Lưu tặc đã tiến sát cung rồi, Sùng Trinh Đế đi cùng với Vương Thừa Ân hoảng sợ trốn lên Môi Sơn, ở đình Thọ Hoàng ngửa mặt lên trời than dài:



- Trẫm đãi sĩ cũng không bạc, hôm nay đến bước này, quần thần không có một người theo cùng?




- Người xem, Lưu tặc đã đến rất gần rồi!



Cao Khởi Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy một gã Lưu tặc giơ đuốc cầm gậy từ đường cái lao đến.



Cơ hội sẽ vuột mất, Cao Khởi Tiềm trở nên hung ác, đột nhiên quát:



- Đến đây trói bọn chúng lại cho ta!



Mười mấy gã tiểu thái giám chỉ chờ Cao Khởi Tiềm lên tiếng bèn đồng loạt xông tới, xô ngã Thái Tử, Vĩnh Vương cùng Định Vương xuống đất, đáng thương cho Thái Tử và Vĩnh Vương, Định Vương tuổi vẫn còn nhỏ, không có sức phản kháng, chỉ có Thái Tử lớn tiếng quát lên:



- Cao Khởi Tiềm, tên nô tài nhà ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, phải bị tội gì?



- Ha hả.



Cao Khởi Tiềm cười rũ rượi, âm thanh hung dữ nói:



- Thái tử gia, xin lỗi rồi.



Bên ngoài Triều Dương Môn.



Một đoàn kỵ binh Lưu tặc bốn năm trăm người từ quan đạo lướt nhanh như gió vọt tới trước cửa thành, gã tiểu đầu mục Lưu tặc phụ trách gác cửa thành tiến tới, lớn tiếng quát:



- Dừng lại, các ngươi là ai?



- Ta đây là Kinh Mậu Thành.



Tên tướng lĩnh Lưu tặc dẫn đầu quát lớn:



- Thiên tướng trước trướng Lý Nham tướng quân!



- Cái gì?



Gã tiểu đầu mục Lưu tặc phụ trách gác cửa thành ngạc nhiên nói:



- Sao lại có một Kinh Mậu Thành nữa?