Thiết Huyết Đại Minh
Chương 247 : Hòa thượng huynh đệ, đã lâu không gặp (2)
Ngày đăng: 19:35 19/04/20
- Vâng.
- Vâng.
Vương Tương Nghiêu và Vương Vĩnh Phúc đồng thanh lên tiếng, hàm răng va vào nhau lập cập, chỉ có Vương Đức Hóa là coi như giữ được bình tĩnh, bỗng nhiên nói:
- Thừa tướng, nô tài biết còn có một nơi chưa lục soát.
- Sao?
Ngưu Kim Tinh hỏi:
- Ở đâu?
- Môi Sơn!
Vương Đức Hóa nói:
- Sùng Trinh có thể đã trốn tới Môi Sơn rồi.
- Lục soát, lập tức dẫn người lên núi lục soát!
Ngưu Kim Tinh nói:
- Còn ba đứa con trai và hai đứa con gái của Sùng Trinh nữa, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Triều Dương Môn.
Vương Phác, Trương hòa thượng mang theo hai mươi mấy tên huynh đệ bảo vệ công chúa Trường Bình, Thái Tử Chu Từ Lãng, Vĩnh Vương Chu Từ Quýnh, Định Vương Chu Từ Chiếu vội vàng chạy đến bên ngoài Triều Dương Môn. Bọn Lưu Tặc canh cửa thành dường như xem đám người này là người một nhà, không hề cản trở, nhưng khi bọn người Vương Phác tiến vào Ủng thành, biến cố đột nhiên phát sinh.
Trên tường thành vốn đen ngòm đột nhiên cháy lên mấy trăm cây đuốc, trong khoảnh khắc làm cho toàn bộ Ủng thành chiếu sáng như ban ngày, dưới ánh lửa cháy sáng hừng hực, Lưu Tặc đông nghẹt từ phía sau lỗ châu mai như bóng ma xông ra, cả đám giương cung cài tên, mũi tên lành lạnh đã nhắm ngay vào đám người Vương Phác ở dưới Ủng thành.
Tình hình này đã quá rõ ràng, bọn người Vương Phác không còn nghi ngờ đã đặt chân vào cạm bẫy sắp đặt sẵn của Lưu Tặc, bây giờ không thể nào phản kháng được nữa rồi! Nếu bọn họ có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào thì ngay lập tức trên cổng thành Lưu Tặc sẽ đồng loạt bắn tên ra, hai mươi mấy người bọn họ ngay lập tức sẽ bị bắn thành từng con nhím.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hai đội kỵ binh Lưu Tặc từ trong và ngoài cửa thành xuất hiện cùng lúc, vượt qua cửa thành vây bọn người Vương Phác vào giữa, Vương Phác không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy đại tướng Lưu Tặc đi đầu lại chính là Kinh Mậu Thành! Vương Phác thầm kêu khổ một tiếng, vội vàng dập tắt cây đuốc trong tay, sau đó lấy tro than cháy ở trên cây đuốc quẹt lên trên mặt.
Kinh Mậu Thành đã từng gặp Vương Phác ở Đại Đồng, nếu không bôi than lên mặt, rất có thể sẽ bị người này nhận ra!
Cho dù là bị Lưu Tặc bắt sống, chỉ cần không bị nhận ra, Vương Phác tự tin còn có cơ hội chạy trốn, nhưng nếu như bị Kinh Mậu Thành này nhận ra được, vậy hắn liền chắc chắn chết không thể nghi ngờ rồi! Vương Phác là ai? Đây chính là nhân vật nguy hiểm danh chấn thiên hạ, cho dù Vương Phác nguyện hàng, chỉ sợ Lý Tự Thành cũng không dám thu hắn!
Lập tức Kinh Mậu Thành giục ngựa vọt tới trước mặt Trương hòa thượng, ôm quyền hành lễ nói:
- Cứ cho là vậy đi.
Kinh Mậu Thành cười ha ha nói:
- Hòa thượng huynh đệ, lão ca ta thật sự là cảm thấy với tài năng và võ nghệ của ngươi mà đi theo Vương Phác thật là đáng tiếc, nếu quay sang nghĩa quân, nhất định ngươi sẽ có một sự nghiệp chói lọi, có lẽ tương lai sẽ càn quét Giang Nam hoặc là khi xuất quan chinh phạt Kiến Nô, ngươi chính là đại tướng tiên phong dưới trướng tướng quân Lý Nham.
Trương hòa thượng im lặng.
Kinh Mậu Thành vừa trừng mắt, quát to:
- Người tới, đem vợ con của Tôn Truyền Đình dẫn đi... Chém!
Hơn mười tên lính lưng hùm vai gấu nhanh chóng tiến tới, làm như sẽ kéo đi bốn chị em công chúa Trường Bình, Trương hòa thượng vội vàng bước tới hai bước đứng chắn ở trước mặt bốn người, lớn tiếng nói:
- Khoan đã!
- Như thế nào?
Kinh Mậu Thành mỉm cười nói:
- Huynh đệ, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?
- Được rồi.
Trương hòa thượng cắn chặt răng, lớn tiếng nói:
- Thả hết bọn họ, ta ở lại!
Lý Tự Thành cùng với mười mấy tên đại tướng thân tín đi đến trước Đức Thắng Môn.
Từ trên ngựa nhìn lên thành lâu hùng vĩ, trong lòng Lý Tự Thành xúc động thật lâu, ông ta nhớ mình chỉ là một dịch tốt nho nhỏ, một đường chém giết đẫm máu, bao nhiêu lần giục ngựa chạy trốn, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện giờ đã qua mười ba năm, cuối cùng ông ta cũng đạp lên Bắc Kinh, dẫm triều Đại Minh dưới chân!
Bên trong Đức Thắng Môn thật yên tĩnh, chỉ có các đại quan của Đại Minh triều như Nội các Thủ Phụ Chu Diên Nho, Thứ phụ Trần Diễn, Ngụy Chiếu Thừa, Thành Quốc Công Chu Thuần Thần và cả Binh bộ Thượng thư Trương Tấn Ngạn đang nơm nớp lo sợ quỳ mọp ở hai bên đường, miệng rất vô sỉ hô to "Đại Thuận Vĩnh Xương Hoàng đế vạn vạn tuế".
Lý Tự Thành không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, trong lòng của ông ta rất xem thường đám văn nhân không có chút khí tiết này.
Nếu Sùng Trinh Đế ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy trong triều nhiều quan lớn như vậy đang cúi rạp xuống đất, còn cúi xưng thần với Sấm tặc, nhất định ông ta sẽ tức giận đến chết đi sống lại, giống như lời của Sùng Trinh Đế trước khi chết nói "Trẫm đãi sĩ cũng không bạc, hôm nay đến bước này, quần thần cũng không một người cùng theo a?"
Sùng Trinh Đế đãi sĩ đúng là không bạc, sở dĩ sẽ xuất hiện cục diện như ngày hôm nay hoàn toàn là vì Nho gia lý học gây họa, tâm huyết của các quan lớn Đại Minh đã bị Nho gia lý học cắt đi, thoạt nhìn mỗi một người bọn họ đều là người bình thường, nhưng trên thực tế, bọn họ đã thành thái giám không còn tinh khí.