Thiết Huyết Đại Minh

Chương 267 : Tố nữ kinh

Ngày đăng: 19:35 19/04/20


Ngoài các vị lãnh tụ Đông Lâm Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí, Trương Phổ ra, những người còn lại của Đảng Đông Lâm không biết được gút mắc lợi ích giữa Đảng Đông Lâm và tập đoàn Tôn, Vương, còn cho là Đảng Đông Lâm quả thực đã bị tập đoàn Tôn, Vương hóa thù thành bạn rồi. Nghe tin Vương Phác dẫn quân Trung Ương tới Mông Thành, Trương Hoàng Ngôn dĩ nhiên không dám chậm trễ dẫn theo quan viên và thân sỹ trong huyện ra ngoài thành khao quân.



Sau khi khao quân xong lại thịnh tình mời Vương Phác vào thành tới dịch quán nghỉ tạm. Mặc dù Mông Thành là một huyện nhỏ, nhưng điều kiện dịch quán trong huyện còn tốt hơn quân doanh ngoài thành rất nhiều. Ở dịch quán chí ít còn có thể tắm bằng nước nóng, Vương Phác thân là người xuyên thời gian, đã nghe nói tới đại danh Trương Hoàng Ngôn, đây chính là đại danh sỹ lừng lẫy!



Cộng thêm Vương Phác cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình Hào Châu qua Trương Hoàng Ngôn, liền vui vẻ nhận lời.



Từ Mông Thành đi về phía tây bắc hơn 200 dặm chính là Hào Châu. Nhiều nhất đại quân cũng cần phải mất hai ngày nữa mới có thể đến được Hào Châu. Hào Châu là trạm cuối cùng trong chuyến hành trình Giang Bắc lần này, giải quyết được binh mã hai trấn Mã Đắc Công và Điền Hùng, coi như Vương Phác đã xóa được nỗi lo. Tiếp theo sẽ là nói chuyện với Hồng Nương Tử ở Hà Nam rồi.



Nhưng nói thế nào? Cuối cùng sẽ nói thành kết quả thế nào? Vương Phác quả thực vẫn chưa từng nghĩ tới.



Song có điều cũng có thế xác định được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Vương Phác tuyệt đối không muốn sử dụng tới binh đao với Hồng Nương Tử.



Sương phòng hậu viện dịch quán, Vương Phác đưa Lã Lục đi dự tiệc. Do Nộn Nương không tiện tham dự trong trường hợp đó nên không thể đi cùng được, ở lại dịch quán chuẩn bị nước nóng cho Vương Phác tắm. Đang thả hoa hồng vào hồ nước tắm, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nộn Nương quay đầu lại nhìn là yêu nữ Liễu Khinh Yên vừa mới đi qua.



- Ồ.



Liễu Khinh Yên ngạc nhiên hỏi:



- Nộn Nương muội muội, Hầu gia không đưa muội đi dự tiệc sao?



- Ai cần ngươi lo.



Nộn Nương cong miệng lên, quay đầu sẵng giọng.



- Còn nữa đừng gọi ta là muội muội, ai là muội muội của ngươi?



Đối với yêu nữ Liễu Khinh Yên này, Nộn Nương chẳng có chút tình cảm gì, nếu không phải Trần Viên Viên ngăn cản, nàng không biết đã cãi nhau với Liễu Khinh Yên bao nhiêu lần rồi. Tính cách của Nộn Nương nóng như lửa vậy, trong mắt Nộn Nương Liễu Khinh Yên thì như hồ ly tinh.



- Ồ.



Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng nói.



- Tiểu muội ngươi đang làm gì thế? Hình như tỷ đã cướp mất tướng công nhà muội thì phải?



- Ngươi vốn dĩ đã cướp của người ta rồi ….



Nộn Nương nói nửa câu bỗng nhiên dừng lại, hừ lên một tiếng quay đầu đi, gắt giọng nói.



- Mặc kệ ngươi.



Liễu Khinh Yên cười khúc khích, nói:



- Tiểu muội, trong lòng ngươi mắng tỷ tỷ hồ ly tinh đúng không? Ha ha ha, tỷ tỷ ta đã cướp mất Hầu gia của ngươi?



Nộn Nương hừ lên một tiếng, không để ý đến Liễu Khinh Yên nữa.



Đôi mắt quyến rũ của Liễu Khinh Yên liếc nhìn, uốn éo vòng eo tiến vào sương phòng, nhẹ nhàng hỏi:



- Tiểu muội, ngươi có biết quyến rũ đàn ông quả thực cũng cần có bản lĩnh không?



- Hừ.



Nộn Nương không cho là đúng nói:



- Chỉ có người phụ nữ xấu xa mới quyến rũ đàn ông.



- Không.



Liễu Khinh Yên lắc đầu nói.



- Tiểu muội ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Sự thực đàn ông thích nhất không phải là thục nữ tam tòng tứ đức, bọn họ thích những con hồ ly tinh quyến rũ. Tiểu muội, coi mắt ngươi lộ rõ sự oán hận, e là một ngày nào đó Hầu gia sẽ không còn gần gũi với ngươi nữa.



Nộn Nương thẹn thùng không nói:



- Ai cần ngươi lo?
Liễu Khinh Yên gật đầu nói:



- Cho nên, trong thánh giáo chúng ta, mỗi người nữ đệ tử hầu như đều hoan ái qua với tất cả nam đệ tử, mỗi nam đệ tử cũng hầu như đã hoan ái qua với tất cả nữ đệ tử. Chỉ có giáo chủ còn có thánh nữ được giáo chủ chỉ định kế nhiệm giáo chủ thì ngoại lệ, bọn họ còn không được phép hưởng thụ tình cảm trai gái đấy.



Nộn Nương không hiểu hỏi:



- Vì sao?



- Không vì sao hết.



Liễu Khinh Yên lắc đầu nói.



- Giáo quy quy định như vậy.



Nộn Nương có chút không đành lòng nói:



- Vậy giáo chủ của Bạch Liên giáo và thánh nữ được chọn hả chẳng phải cả đời không được lập gia đình sao?



- Cũng không hẳn thế.



Trong đôi mắt quyến rũ của Liễu Khinh Yên bỗng toát lên vẻ bỡn cợt nói:



- Chỉ cần chuyển chức vị giáo chủ cho thánh nữ, giáo chủ đời trước sẽ được tự do, có thể lập gia đình sinh con cái.



- Vậy ….



Nộn Nương lấy hết dũng khí hỏi:



- Tỷ tỷ có từng hoan ái với … Hầu gia chưa?



- Tiểu nha đầu, hỏi đi hỏi lại vẫn là để hỏi câu này.



Liễu Khinh Yên sẵng giọng đáp:



- Ngươi cảm thấy tỷ tỷ đã hoan ái với Hầu gia chưa?



Nộn Nương lắc đầu, trả lời thực lòng:



- Không biết.



Liễu Khinh Yên cười lớn:



- Vậy đêm nay nhân cơ hội Hầu gia cực khoái ngươi hỏi hắn xem.



Đang lúc nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Vương Phác:



- Nộn Nương, ta về rồi, nước tắm đã chuẩn bị xong chưa?



- Ây da.



Nộn Nương hoảng sợ nói:



- Tỷ tỷ, Hầu gia về rồi, ta phải đi hầu hạ Hầu gia tắm.



- Đi đi.



Liễu Khinh Yên chớp chớp mắt, cười nói:



- Đừng quên đốt hương sum họp mà tỷ cho ngươi đấy, hi hi.



Nộn Nương đáp lời, như chú nai bị hoảng sợ lầm lũi bước đi.



Nhìn theo bóng dáng Nộn Nương biến mất trong sân, hai đầu lông mày Liễu Khinh Yên bỗng hiện lên nỗi buồn thảm. Yêu nữ này dường như còn cất giấu tâm sự gì đó, hoặc có điều khó nói, nhưng nàng có tâm sự hay bí mật gì khó nói, điều này chỉ có nàng mới biết được.