Thiết Huyết Đại Minh
Chương 4 : Tập kích bất ngờ Thịnh Kinh
Ngày đăng: 19:30 19/04/20
Ban đêm, đại trướng của Vương Phác.
Vương Phác gọi Tiểu Thất đến, hỏi:
- Tiểu Thất, hỏa khí trong doanh còn khoảng bao nhiêu?
Tiểu Thất là gia tướng thân tín của Vương Phác, quân nhu lương bổng trong quân đều do y quản lý. Y lập tức lấy một quyển sách từ trong lồng ngực, xem xong rồi đáp:
- Tính cả điểu súng, hỏa súng, tam nhãn súng, trong doanh quả thật có hơn hai ngàn ba trăm cây hỏa khí, nhưng mà…
- Nhưng mà thế nào?
- Nhưng mà chân chính có thể dùng cũng chỉ hơn một ngàn thôi.
Vương Phác giận dữ nói:
- Chuyện này là sao, vì sao chỉ có không đến một nửa số hỏa khí có thể dùng?
Tiểu Thất oan ức nói:
- Tướng quân, ngài đã quên rồi. Ngài nói bảo quản số hỏa khí này quá tiêu tốn tiền bạc, nên ném vào trong kho không ai lo. Cho nên hơn một nửa số hỏa khí đều bị gỉ sét không thể dùng được.
- Được rồi. Hơn một ngàn thì hơn một ngàn. Lập tức phái người đi thu gom toàn bộ số hỏa khí này, lại phân phát gấp đôi số hỏa dược và đạn chì.
Vương Phác cau mày nói:
- Ngoài ra hãy triệu tập tất cả gia đinh lại đây. À đúng rồi, phát mỗi người ba ngày lương khô.
Tiểu Thất ngạc nhiên nói:
- Bây giờ sao?
Bút Giá Sơn thất thủ, cuộc chiến Tùng Sơn bại cục đã định!
Hồng Thừa Trù còn muốn quyết một trận tử chiến với quân Thanh, nhưng Đường Thông, Ngô Tam Quế bọn họ căn bản sẽ không cho ông ta cơ hội này. Ở lại là chết, chạy trốn theo bọn Đường Thông cũng là chết!
Nô tù Mãn Thanh Hoàng Thái Cực đã sớm điều binh khiển tướng, phái ra nhiều lộ tinh binh thủ trên những con đường rút lui của quân Mình, cái gọi là binh bại như núi đổ, một khi quân Minh bắt đầu rút quân về phía sau, tướng sỹ toàn quân sẽ mất ý chí chiến đấu, chỉ hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai cái chân, lại thêm Thanh binh trước chặn sau truy, bi kịch trong lịch sử lại tái diễn.
Cho dù là Vương Phác có thể từ trong loạn quân giết ra một con đường máu trở về Sơn Hải Quan. Vận mệnh cuối cùng chờ đợi hắn cũng chỉ có thể là chết. Từ trước đến giờ Hoàng đế Sùng Trinh chưa bao giờ nhân nhượng đối với tướng bại quân. Trong lịch sử, sở dĩ Ngô Tam Quế có thể thoát chết, là vì lúc bấy giờ Đế quốc Đại Minh quả thật không còn người để dùng, chỉ có thể dựa vào gã để chống đỡ thế cục ở quan ngoại.
Như vậy, ở lại cùng tử thủ Tùng Sơn với Hồng Thừa Trù?
Đó cũng là một con đường chết! Mười ba vạn đại quân dưới trướng Hồng Thừa Trù đã là binh lực cơ động sau cùng của Đế quốc Đại Minh rồi. Hoàng đế Sùng Trinh đã không còn phái được bao nhiêu quân đến giải vây cho Tùng Sơn nữa.
Chạy trốn là chết, ở lại vẫn là chết. Vương Phác dường như đã không còn con đường để đi?
Kỳ thực không phải vậy, Vương Phác còn có một con đường có thể đi. Đó chính là tập kích bất ngờ đô thành của Mãn Thanh – Thịnh Kinh. Sau đó đi vòng sang Triều Tiên đoạt thuyền ra biển, theo đường biển trở về Đăng Châu. Chỉ cần Vương Phác có thể công hạ hang ổ Thịnh Kinh của Kiến Nô và cướp được tài vật, cũng đủ để triệt tiêu đại tội động trời binh bại Tùng Sơn. Vương Phác sẽ vẫn có thể yên ổn làm Tổng binh Đại Đồng của hắn.
Đương nhiên, tập kích bất ngờ Thịnh Kinh có thể nói là hung hiểm vạn phần, cùng cửu tử nhất sinh để hình dung cũng tuyệt không quá đáng, nhưng chí ít còn có một đường sinh cơ!
Tổng binh Đại Đồng Vương Phác hiện tại xuất thân lưu manh, ngồi chờ chết, lo được lo mất không phải là tác phong làm việc của hắn. Một khi đã quyết định việc gì, cho dù lên núi đao xuống vạc dầu, cũng sẽ kiên trì đến cùng.
Nếu là tập kích bất ngờ, điều phải chú ý chính là chữ “Kỳ”, nhờ xuất kỳ chế thắng (đánh bất ngờ để thắng). Mà muốn xuất kỳ chế thắng, thì cần phải ẩn nấp, cần phải tiến công nhanh. Cho nên Vương Phác không thể mang theo hơn một vạn tướng sỹ trong đại doanh. Nguyên nhân rất đơn giản, mang theo hơn một vạn tướng sỹ này chẳng những không biết phải ẩn nấp làm sao, mà còn sẽ làm trì trệ tốc độ hành quân một cách nghiêm trọng.
Còn nguyên nhân quan trọng hơn. Vương Phác trước đây tự ý cắt xén quân lương, bóc lột sỹ tốt, tướng sỹ trong quân sớm đã oán hận hắn. Một khi để những binh sỹ này biết Vương Phác muốn mang bọn họ đi tấn công đô thành của Kiến Nô. Vậy thì khẳng định sẽ bất ngờ làm phản. Để đến lúc đó làm hỏng đại sự, chẳng thà bây giờ dùng đao sắc chặt đứt dây leo cản đường, trực tiếp vứt bỏ hơn một vạn tướng sỹ này!
Không bỏ được con thì không bắt được sói!
Lại nói, Vương Phác mang theo hơn ngàn gia đinh rời khỏi đại doanh, thừa dịp trời tối mà đi về phía trước mấy dặm, liền rẽ vào mai phục trong ở một chỗ đất trũng. Phía trước không xa đã là đại doanh quân Thanh rồi. Đi thêm về phía trước rất dễ bị quân Thanh phát hiện. Lúc này có thể nói là thời khắc phi thường. Nếu Vương Phác đoán không sai, quân Thanh trong đại doanh chỉ sợ đã sớm chống thương chờ đợi rồi.
Lúc này mà bị quân Thanh phát hiện, vậy thì xong đời rồi.