Thiết Huyết Đại Minh

Chương 355 : Tiếp tục tiến về phía bắc

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


Đài Trang, phòng tác chiến Trung Ương quân.



Liễu Như Thị cầm gậy trúc chỉ vào sa bàn giải thích cho các tham mưu Trịnh Thành Công:



- Theo những gì điều tra được, Kinh Hàng kênh đào Hàn Trang đã khô cạn, tàu thuyền khó có thể đi được, thủy quân Nam Kinh không thể nào vận chuyển Truy trọng xa và pháo xa đến Tế Ninh theo đường thủy như đã ấn định



- Hả?



Cái gì?



- Sao lại xảy ra chuyện như vậy?



Liễu Như Thị vừa dứt lời các tham mưu đều kinh hãi.



Trịnh Thành Công suy nghĩ một lúc rồi nói:



- Hầu gia, Tham Tọa, nếu tuyến đường kênh đào bị chặt đứt, thủy quân không có cách nào vận chuyển Truy trọng xa và pháo xa bắc tiến đến Tế Ninh như dự định thì sẽ phiền to cho Trung Ương quân rồi. Kiến Nô chỉ cần phá hủy cầu, hoặc là phá đường đi bắc tiến đến Tế Ninh, lại thêm nữa là kỵ binh Thát Tử không ngừng quấy nhiễu, Trung Ương quân khó mà đi được.



- Đúng vậy, thủy quân chính là hậu phương đảm bảo của Trung Ương quân chúng ta.



- Mất đi thủy quân, chúng ta sẽ khó có thể đi tiếp.



Các tham mưu còn lại đều phụ họa.



Vương Phác nhíu mày không nói, Liễu Như Thị nhìn Vương Phác xong cũng không nói gì.



Trịnh Thành Công nói tiếp:



- Hầu Gia, Tham Tọa, ty chức cho rằng quân chủ lực của Trung Ương quân ở Đài Trang phải nhanh chóng hợp nhất với Trung Ương quân ở Tế Ninh, nếu không rất có thể sẽ bị Kiến Nô chia ra bao vây. Lúc này quân ta có hai lựa chọn, một là quân chủ lực ở Đài Trang tiến về phía bắc, tới Tế Ninh và hợp nhất với Trung Ương quân ở Tế Ninh, hoặc là lệnh cho Trung Ương quân ở Tế Ninh xuôi nam hợp nhất với quân chủ lực Trung Ương quân ở Đài Trang.



Vương Phác mặt không đổi sắc hỏi:



- Như vậy theo ý của các ngươi, lựa chọn nào là tốt nhất?



Trịnh Thành Công nói:



- Nếu quân chủ lực của Trung Ương quân bắc thượng đến Tế Ninh hợp nhất với quân coi giữ ở đây thì sợ toàn quân sẽ rơi vào vòng vây của quân Kiến Nô, ty chức nghĩ như vậy thì không được.



Vương Phác lông mày nhíu lại trầm giọng hỏi:



- Nhưng ngươi có nghĩ tới nếu Trung Ương quân ở Tế Ninh rút lui, mười vạn dân chúng ở bên trong thành sẽ như thế nào? Để lại những dân chúng vô tội này lại cho Kiến Nô chém giết sao?



Trên khuôn mặt tuấn tủ của Trịnh Thành Công nổi lên một tia ngượng ngùng, thấp giọng nói:


Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói:



- Thập Ngũ đệ, đệ thật sự trưởng thành rồi.



Đa Đạc vội nói:



- Tiểu đệ trưởng thành như ngày hôm nay tất cả là nhờ công lao dạy bảo của Thập Tứ ca.



- Tốt.



Đa Nhĩ Cổn nói:



- Vậy cứ làm như vậy, Thập Ngũ đệ mang theo ba Kỳ là Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ, Chính Bạch Kỳ vây khốn Tế Ninh, hơn bảy vạn kị binh của bốn bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm cũng lưu lại cho đệ, tiếp tục dùng phương pháp cũ vây khốn Tế Ninh, lách thành đào ba chiến hào, lại bố trí thêm ba cái hàng rào, hơn nữa phải tăng mạnh canh phòng kênh đào, một người cũng không để lọt.



Đa Đạc đứng dậy quì một chân trên đất đáp:



- Rõ.



Đài Trang, nơi đóng quân của Trung Ương quân.



Vương Phác cùng Liễu Khinh Yên triền miên một lúc lâu trong phòng ngủ, một loạt tiếng bước chân truyền vào trong phòng, lúc này dám đi vào phòng quấy rầy ngoại trừ Nộn Nương và Khấu Bạch Môn thì chỉ còn Liễu Như Thị. Liễu Khinh Yên từ bên người Vương Phác đứng lên, vươn bàn tay tuyết trắng vén rèm lên nhìn, quả nhiên là Liễu Như Thị tới.



Trên mặt trắng nõn của Liễu Như Thị không khỏi đỏ lên.



Xuyên thấu qua màn trướng, Liễu Như Thị thấy Liễu Khinh Yên đang...



- A, Như Thị muội tử đến rồi?



Liễu Khinh Yên quyến rũ nhìn Liễu Như Thị một cái, không có ý tứ rời khỏi eo Vương Phác chút nào.



Liễu Như Thị càng xấu hổ hơn, còn có ý định chạy nhưng hai chân căn bản không nhấc lên được.



Bỗng nhiên giọng của Vương Phác từ sau màn che truyền đến:



- Như Thị sao?



Liễu Như Thị “vâng” nhẹ một tiếng như tiếng muỗi kêu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm bộ phận kết hợp của Vương Phác và Liễu Khinh Yên.



Vương Phác xoay người ngồi dậy, hướng về Liễu Như Thị ngoắc tay nói:



- Như Thị bảo bối, mau lại đây.



Liễu Như Thị “vâng” một tiếng, mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh giường, Vương Phác giơ tay nhẹ nhàng chụp được cái eo nhỏ nhắn của Liễu Nhhu, sau đó kéo thân thể mềm mại của nàng vào trong giường, Liễu Khinh Yên cười híp mắt bò tới bên người Liễu Như Thị, cười khanh khách cởi quân trang của Liễu Như Thị xuống.