Thiết Huyết Đại Minh

Chương 375 : Chơi với lửa có ngày chết cháy (1)

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


Hành dinh Tổng đốc, trong thành Tế Ninh.



Bận rộn đến quá nửa đêm, mãi đến rạng sáng Vương Phác mới có cơ hội chợp mắt, nhưng hắn vừa mới nhắm mắt lại, Lã Lục đã vội bước vào hành dinh, lớn tiếng bẩm báo:



- Hầu gia, ngoài thành có động tĩnh rồi.



- Hả?



Vương Phác nghe vậy trở mình ngồi dậy, vui vẻ hỏi:



- Người Mông Cổ thật sự khởi binh rồi hả?



Lã Lục gật đầu đáp:



- Vâng.



Vương Phác vội nói:



- Đi, đi xem một chút.



Được sự hầu hạ của Nộn Nương và Khấu Bạch Môn, Vương Phác vội vàng mặc lễ phục, sau đó cùng Lã Lục và mấy chục vệ binh tới cửa bắc Tế Ninh, đứng ở trên lầu quan sát nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy đại doanh Kiến Nô ở ngoài thành đã hỗn loạn, vô số bóng người đang đâm quàng đâm xiên trong đại doanh, tiếng va đập binh khí, tiếng chửi rủa, tiếng quát tháo đan xen nhau, còn có mấy doanh trướng đã bốc cháy, khói đen cuồn cuộn ngút trời…



Rất nhanh, chư tướng như Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công cùng các tham mưu của Bộ tham mưu đã tới trên lầu cửa bắc.



Mặt Sẹo giơ kính viễn vọng nhìn ra xa một lát, nói với Vương Phác:



- Không ngờ người Mông Cổ của cái tên Ngạch Triết đó thật sự khởi binh phản loạn, Hầu gia, bây giờ lập tức xuất binh giáp công Kiến Nô? Hay là đợi đã, đến khi người Mông Cổ và Kiến Nô đều thiệt hại cả hai bên mới xuất binh?



Vương Phác mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngạch Triết chắc chắn đang chửi ầm lên, chửi ta lật lọng, chửi người Hán chúng ta nói không giữ lời, hoàn toàn không có khí phách to lớn mà đám người lễ nghi nên có, ha ha.



- Điều này…



Mặt Sẹo không biết nên tiếp lời thế nào.



Liễu Như Thị ở bên cạnh bỗng hỏi vặn lại:



- Hầu gia, ngài nghĩ dân tộc Đại Hán không cần lễ nghi và khí phách to lớn?



- Không, dân tộc Đại Hán đương nhiên cần lễ nghi liêm sỉ và khí phách to lớn.



Vương Phác lắc đầu, nghiêm nghị nói:



- Nhưng lễ nghi liêm sỉ chúng ta cần không phải là lễ nghi liêm sỉ đầy tính nô dịch, không phải là thỏa hiệp nhường nhịn không có điểm dừng với lũ Man di, khí phách to lớn mà dân tộc Đại Hán chúng ta cần là cường thế của thiên hạ hùng quan, chứ không phải khúm núm nịnh bợ và tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ‘đo vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất nước’.



- Đo vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất nước?



Liễu Như Thị ngưng lại nói:



- Người nói lời này nên bị xử trách hình.



Vương Phác cười một tiếng dữ tợn, không trả lời.



Nếu như không có Vương Phác xuyên việt, nếu lịch sử không xuất hiện sai lệch, Kiến Nô sẽ làm chủ Trung Nguyên, toàn bộ dân tộc Đại Hán sẽ hoàn toàn biến thành nô lệ của người Mãn, sau đó lại trải qua hơn hai trăm năm, người con gái Kiến Nô mà ngàn người chỉ trích, muôn đời thóa mạ đó sẽ xuất hiện, nàng công khai hô lên:



- Sáng vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất nước.