Thiết Huyết Đại Minh

Chương 44 : Nữ Thích Khách

Ngày đăng: 19:31 19/04/20


Tại một khu rừng rậm ngoài thành Tế Ninh.



Bạch Liên giáo đồ và vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử may mắn chạy thoát ra ngoài thành tránh ở trong khu rừng rậm này.



Hồng Nương Tử cầm kiếm đi đến bức trước mặt Bạch Liên Giáo chủ mặt che lụa mỏng, khoác áo che kín thân thể, chất vấn:



- Có phải ngươi sớm đã biết quan quân có năm nghìn binh mã đúng không?



Thấy Hông Nương Tử sát khí biểu lộ, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung, còn có Lưu Bá Đao vừa mới gia nhập vội chen lên lấy thân che chở trước mặt Bạch Liên Giáo chủ. Lý Nham sợ cho Hồng Nương Tử chịu thiệt, khẩn trương mang theo mấy chục thân binh vây quanh. Hơn trăm Bạch Liên giáo chúng còn lại cũng vây lên, song phương giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng.



Bạch Liên Giáo chủ giơ tay ngăn cản thủ hạ, lãnh đạm nói:



- Lý phu nhân cho rằng bốn tọa lừa các ngươi sao?



Hồng Nương Tử đằng đằng sát khí nói:



- Nếu ngươi không gạt chúng ta, nhưng rõ ràng ngươi biết quan quân có năm nghìn tinh binh, lại cố ý nói với chúng ta chỉ có hai ngàn người, chẳng phải là ý định để chúng ta đi chết đó sao! Ba nghìn tinh binh này đã theo Hồng Nương Tử lên núi đao xuống biển lửa, không thể nào để chết



vô ích như vậy!



- Lý phu nhân ngươi thật quá phận rồi.



Bạch Liên Giáo chủ cả giận nói:



- Vợ chồng ngươi tổn thất ba nghìn tinh binh không giả, nhưng bổn tọa cũng tổn thất một lượng lớn tinh nhuệ trong giáo, nếu chỉ để các ngươi đi chịu chết, bổn tọa cần gì phải kéo theo những tinh nhuệ này chịu chết cùng?



Hồng Nương Tử im lặng.



Bạch Liên Giáo chủ nói không phải không có lý, nếu nàng ta muốn ba nghìn tinh binh của Hồng Nương Tử đi chịu chết, vậy thì hoàn toàn không cần phải phái thêm mười ngàn nhân mã trong giáo đi theo. Mười ngàn người đó đi theo Hồng Nương Tử đều là đám ô hợp, nhưng đối với Bạch Liên giáo mà nói cũng là toàn bộ tinh nhuệ, lần thất bại này, Bạch Liên giáo có thể nói là nguyên khí đại thương rồi.



Bạch Liên Giáo chủ nói:



- Các ngươi muốn báo thù hẳn là đi tìm Vương Phác, là Vương Phác mang binh tiêu diệt ba nghìn tinh binh của các ngươi.



Lý Nham vội đi ra hòa giải nói:



- Nương tử nhà ta tính tinh nóng nảy, trách lầm Giáo chủ, mong rằng Giáo chủ bỏ qua cho.



Bạch Liên Giáo chủ nói:




- Không phải tướng công muốn ăn khuya, mà là tướng công đi nấu ăn khuya cho nàng, để hôm nay nàng nếm thứ tay nghề của tướng công nàng.



Trần Viên Viên lại hạ thấp người ngồi dậy, vội la lên:



- Thế không được, nào có đạo lý tướng công hầu hạ thiếp chứ?



- Có gì mà không được?



Vương Phác giả vờ cả giận nói:



- Ta nói rồi, nàng có chịu nghe không?



- Tướng công...



Trần Viên Viên vừa vui lại vừa chua xót, gọi một câu tướng công nhưng lại không thể nói được gì nữa.



- Nương tử mau nằm đi, đừng đế bị lạnh, tướng công đi làm đồ ăn cho nàng.



Vương Phác đỡ Trần Viên Viên một lần nữa nằm xuống, lúc này mới mặc quần cộc vào, để thân trần đi thẳng vào nhà bếp.



Đêm hôm khuya khoắt, đầu bếp trên thuyền cũng đã đi ngủ sớm rồi, trong nhà bếp ngay cả một bóng ma cũng không có, Vương Phác lục tung cả nửa ngày vất vả lắm mới nấu được một canh hạt sen mộc nhĩ, bỗng nhiên cảm thấy bên cổ lạnh lẽo, cúi xuống nhìn, không ngờ bà nó đó là một thanh kiếm sắc bén.



- Không được lên tiếng, bằng không lão nướng sẽ cắt đứt cổ ngươi!



Thanh âm dịu dàng quyến rũ mang theo sát khí dày đặc đầy quỷ mị vang lên phía sau.



Vương Phác vì đảm bảo cái cổ không bị cắt nên ra sức gật đầu, tối nay đúng là xui xẻo quá mà, vốn định nấu đồ ăn khuya cho Viên Viên, không ngờ lại gặp phải thích khách, nghe thanh âm rõ ràng là một cô nương, mà cô nương này thật quá lợi hại, ngay cả trạm canh gác chung quanh cũng không phát hiện ra cô ta?



- Quay người lại, thật chậm, ngươi mà có hành động gì, cẩn thận đầu của ngươi!



Lại một giọng nói dễ nghe vang lên, Vương Phác chậm rãi giơ hai tay lên, từ từ quay người lại, mượn ánh sáng mờ mờ của nhà bếp, Vương Phác phát hiện trên sàn thuyền của nhà bếp có hai vệt nước, từ mép thuyền kéo dài đến phía sau, chứng tỏ hai thích khách này từ dưới nước mò lên, khó trách trạm gác bốn phía không hề phát hiện ra họ.



- Ngẩng đầu lên!



Thanh âm lạnh lẽo của nữ thích khách vang lên bên tai Vương Phác.



Vương Phác thong thả ngẩng đầu đến, sau khi thấy rõ bóng dáng hai nữ thích khách kia thì tim hắn đập thình thịch, hai nữ thích khách này tuyệt đối là mỹ nhân hạng nhất đấy, nhìn thân thê mặc y phục bó sát ôm chặt, bộ ngực sữa nhô lên, bờ mông tròn xoe đầy đặn, còn có eo thon nhỏ nhắn, đường cong của mỹ nhân được phác họa vô cùng tuyệt mỹ, quả thật là làm người ta huyết mạch sôi sục mà!