Thiết Huyết Đại Minh
Chương 3891 : Vượt biển chạy trốn (1)
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Qua Thập Cáp lĩnh mệnh mà đi.
Rất nhanh, đã có hai tên Kiến Nô Qua Thập Cáp khiêng một chiếc cáng vào đại sảnh, trên cáng có một gã Kiến Nô Tương Lam Kỳ bị trọng thương nằm ở trên, gã Kiến Nô đó đã bị mù một mắt, hai tay cũng bị tê cóng nghiêm trọng, thương thế nghiêm trọng như thế này căn bản không thể cứu sống, cũng may là miễn cưỡng vẫn còn có thể nói chuyện.
Nhìn thấy Đa Đạc, gã Kiến Nô nọ dường như muốn đứng dậy chào, nhưng căn bản không được như ý nguyện.
- Nằm yên đừng cử động.
Đa Đạc khẩn trương ngăn lại, nói:
- Người là gia nô của Phí Dương Võ?
Gã Kiến Nô nằm trên cáng gật đầu một cách ảm đạm, nói:
- Hồi bẩm Chủ tử, đúng là vậy.
Trong lòng Đa Đạc rùng mình, trầm giọng hỏi:
- Nói như vậy Bắc Kinh đã thất thủ rồi sao?
Gã Kiến Nô gật đầu lần nữa, nói:
- Đúng vậy, Chủ tử của nô tài cũng đã tử trận rồi.
Trong lòng Đa Đạc không khỏi dâng lên sự tức giận, hỏi:
- Ngô Tam Quế không có phái binh đến cứu sao?
- Không có.
Gã Kiến Nô nọ nói:
- Căn bản là đến bóng dáng của quân Quan Ninh cũng không nhìn thấy.
- Ngô Tam Quế!
Đa Đạc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên tiểu nhân phản phúc đáng chết này, một ngày nào đó bổn vương phải lột da rút gân hắn!
- Dự chủ tử.
Gã Kiến Nô nọ lại nói:
- Nô tài còn có một chuyện muốn bẩm báo.
Đa Đạc hỏi:
- Chuyện gì?
Gã Kiến Nô nói:
- Lúc nô tài chạy đến khu vực sông Hương Hà, chạm trán với một đội hỏa thương của quân Trung Ương Đại Minh, tốc độ hành quân của bọn chúng rất nhanh, hơn nữa hướng hành quân của bọn chúng hẳn là đi Sơn Hải Quan.
- Ngươi nói cái gì?
- Hầu gia, nhiệm vụ tiêu diệt bại binh cứ giao cho thiếp được không?
- Không được.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Quân chủ lực của Kiến Nô và Thát Tử cơ bản đã bị tiêu diệt, nhiệm vụ đánh chặn của bốn vạn kỵ binh Hà Nam đã hoàn thành, ngày mai nàng sẽ dẫn bốn vạn kỵ binh khởi hành trở về khai phong, tuyệt không thể ở lại Sơn Đông nữa, vạn nhất nhiễm phải mã ôn (ôn trong ôn dịch) thì không phải là chuyện chơi đâu.
- Ừm.
Hồng nương từ khẽ ừm một tiếng, liếc mắt đưa tình nói:
- Tất cả thiếp đều nghe theo chàng.
Vương Phác lại nói:
- Nàng có hoài nghi rằng gần đây Lý Hổ có cái gì đó bất thường không?
- Không có.
Hồng nương tử lắc đầu nói:
- Gần đây y không có biết gì tin tức ở bên ngoài cả, chẳng qua là y luôn trăm phương ngàn kế muốn giám sát hành tung của thiếp, còn mua chuộc đội trưởng thân binh của thiếp.
- Đúng là vậy rồi.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Y giám sát hành tung của nàng và mua chuộc đội trưởng thân binh của nàng, là sợ nàng có quan hệ với người đàn ông khác. Điều này nói rõ là y thích nàng, để ý đến nàng, hơn nữa y còn có dục vọng mãnh liệt muốn chiếc lấy nàng. Những điều này nói rõ, tên này chính là nội ứng trong quân Hà Nam, cái chết của Lý Nham huynh đệ tuyệt đối không khỏi có liên quan đến y!
Đôi mắt xinh đẹp của Hồng nương tử như lâm vào trầm tư, lãnh đạm nói:
- Thật sự là y?
- Khẳng định chính là y!
Vương Phác nói:
- Sau khi nàng dẫn quân trở về Khải Phong thì tiết lộ thông tin triều đình thu biên cho các tướng lĩnh trong quân, đến lúc đó nàng có thể biết được, ai phản đối kịch liệt nhất, kiến quyết nhất, kẻ đó chính là hung thủ thật sự mưu hại Lý Nham huynh đệ. Nếu ta đoán không sai, người này nhất định chính là Lý Hổ.
- Vì sao?
Hồng nương tử tỏ vẻ khó hiểu, nói:
- Vì sao người phản đối kịch liệt nhất chính là hung phạm?
Vương Phác nói:
- Sở dĩ hung phạm mưu hại Lý Nham huynh đệ, là vì mưu đoạt quyền lãnh đạo tối cao của quân Hà Nam, nếu y đã muốn thu được quyền lãnh đạo tối cao của quân Hà Nam, thì đương nhiên không thể khoan nhượng cho việc triều đình thu biên! Ngược lại, nếu chỉ là tướng lĩnh bình thường trong quân Hà Nam, bọn họ không có dã tâm đối với quyền lãnh đạo tối cao, thì sẽ không đi mưu hại Lý Nham huynh đệ, cũng sẽ không phản đối việc quân Hà Nam được triều đình thu biên. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, được triều đình thu biên chỉ có lợi mà không có hại.
Hồng nương tử gật gật đầu, giọng nói ngưng trọng:
- Thiếp hiểu rồi, nếu như hung phạm thật sự là Lý Hổ, thiếp tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho y.