Thiết Huyết Đại Minh
Chương 6 : Tiểu nhân là Chân Hữu Tài
Ngày đăng: 19:30 19/04/20
Sau khi Vương Phác nói ra quyết định của mình, Tiểu Thất, Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm đầu tiên là khiếp sợ, sau đó rất nhanh ba người đã ra quyết định.
Ánh mắt của Đao Ba Kiểm tỏ ra hung ác nói: -Nếu tướng quân đã quyết định, vậy không cần nói gì nữa, cho dù sào huyệt của Kiến Nô là đầm rồng hang hổ, Đao Ba Kiểm ta cũng phải xông vào một lần. Dù sao mạng của một nhà già trẻ lớn bé của Đao Ba Kiểm ta đều là do tướng quân ngài cho. Vì tướng quân ngài cho dù có phải lên núi đao xuống vạc dầu, Đao Ba Kiểm ta cũng sẽ tuyệt đối không nhăn mặt chau mày.
Đại Hồ Tử nắm chặt nắm tay rắn chắc, hưng phấn nói: -Đúng, tướng quân ngài đi đến đâu chúng tôi sẽ đi theo đó.
Tiểu Thất nghe thấy vậy nhiệt huyết sôi trào, nói: -Nói rất hay, có chết mọi người cùng chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Ba người đều thể hiện sự quyết tâm với Vương Phác, bọn họ trung thành và tận tâm với Vương Phác như vậy một nửa là vì muốn báo ơn một nửa cũng là vì lợi ích thiết thực của bản thân mình.
Chỉ cần Vương Phác không chết, họ Vương gia không sụp đổ thì bọn họ sẽ tiếp tục có được cuộc sống ăn ngon mặt đẹp. Người nhà của họ cũng sẽ được thơm lây, được ăn uống no đủ. Nếu Vương Phác chết, thế lực của nhà họ Vương ở Đại Đồng sẽ tan thành mây khói. Là một gia tướng của nhà họ Vương, bọn họ cũng sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc phải trôi dạt nơi chân trời góc bể, không cơm áo, từ nay về sau sẽ biến thành lưu dân.
Hơn một ngàn gia đinh khác cũng sẽ gần giống như vậy. Lợi ích của bọn họ liên quan chặt chẽ với sự sống chết, vinh nhục của Vương Phác.
-Tốt.. Vương Phác gật đầu nói với Tiểu Thất: -Tiểu Thất, triệu tập các huynh đệ lại, ta có lời muốn nói với bọn họ.
Tiểu Thất lĩnh lệnh rồi đi.
Sau khi 3 tiếng chuông vang lên, các gia đinh có tố chất được huấn luyện nghiêm chỉnh đã nhanh chóng tập hợp xong, mỗi người nắm dây cương một con chiến mã xếp thành đội ngũ hành quân chỉnh tề trên bãi cỏ gần bờ sông. Vương Phác cưỡi chiến mã chậm trãi đi qua trước trận, ánh mắt của tất cả gia đinh cũng từ từ di động theo Vương Phác. Vương Phác của hiện tại khiến cho đám gia đinh này cảm thấy hơi xa lạ, thậm chí bọn họ có chút không dám tin, người trẻ tuổi ưng nhìn sói coi (hung ác), đằng đằng sát khí trước mắt này lại chính là thiếu gia mà bọn họ quen thuộc, tổng binh Vương Phác.
-Các huynh đệ, ta sẽ không nói những câu vô nghĩa, lần này ta triệu tập mọi người là có một chuyện. Chúng ta không thể quay về Tùng Sơn được nữa, hơn một trăm nghìn Kiến Nô đã bao vây toàn bộ đại doanh Tùng Sơn chật như nêm cối, nếu trở về chỉ có đường chết! Hiện tại, trước mắt chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là trực chỉ hướng đông tiến vàoLiêu Đông thẳng đến Thịnh Kinh, phá hủy hang ổ của Kiến Nô! Sau đó đi vòng đường Triều Tiên, theo đường biển trở về Đăng Châu, đây chính là con đường sống duy nhất của chúng ta!
Vương Phác trầm giọng nói: -Ngươi cũng là người Hán?
Tên kia vội la lên: -Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân thực sự là người Hán, thật sự là người Hán.
Vương Phác nói: -Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?
Tên kia vội nói: -Quân gia, nếu tiểu nhân không phải là người Hán thì sao có thể nói tiếng Hán lưu loát như vậy được.
-Chưa chắc. Vương Phác nói: -Có một số Kiến Nô nói tiếng Hán cũng rất lưu loát.
-Đây là làm khó rồi. Tên kia kêu khổ không ngừng nói: -Nhưng tiểu nhân thật sự là người Hán, tiểu nhân có gan trời cũng không dám lừa quân gia ngài đâu.
-Được rồi, tạm thời tin ngươi. Vương Phác lại trầm giọng nói: -Bây giờ bản tướng quân hỏi ngươi, hỏi một câu trả lời một câu, nếu dám lừa bản tướng quân, hừ, ta sẽ lột da ngươi sau đó nhét cỏ hao (một loại cỏ) vào làm thành đèn lồng da người.
-Đừng, đừng, đừng! Tên kia xua tay nói: -Tiểu nhân nhất định nói thật, nhất định nói thật.
-Ngươi tên là gì?
-Tiểu nhân là Chân Hữu Tài.