Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 1 : Xuyên việt

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Lúc Bạch Thời online, đám biên tập đang thảo luận về topic hot gần đây —— Hệ liệt những kết thúc có thể khiến trạch nam phát rồ.



Có một số trạch nam thích đọc truyện chủng mã*, nguyên nhân thì đơn giản lắm: Một là nhân vật chính có bề ngoài tép riu, vậy mà không ngừng dẫm lên mặt phú nhị đại, quyền nhị đại, thật là sảng khoái quá chừng; hai là nhân vật chính sẽ xưng bá thiên hạ, hành hạ vô số pháo hôi, muốn thằng nào chết là thằng đấy phải chết; ba là gái, gái, gái, tất cả các loại hình gái, muốn ngủ với em nào có em đó, đã sướng lại không tốn tiền, còn gì sảng khoái hơn đây!



Topic thảo luận về những kết thúc có thể làm trạch nam phát rồ, đại đa số đều chỉ ra một vài sai lầm, ai nhìn vào cũng thấy.



Những truyện được vinh quang liệt kê trên này không phải là mấy truyện thiếu logic, chỉ dựa vào vầng sáng của nhân vật chính rồi làm màu các loại, mà là những truyện chủng mã có nội dung, có tam quan, cuốn hút và có gái đẹp… Nhưng cuối cùng vẫn khiến trạch nam phát rồ.



Một đám người trò chuyện khí thế ngất trời: “Mau đọc truyện này đi, nhân vật chính mãi không chịu đi tìm gái, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện trong hôn lễ!”



Mọi người không nhìn, thuận miệng hỏi: “Tác giả đâu có nói cụ thể là em gái nào, có lẽ đến đây liền kết thúc, cho nên mới được nêu trên topic?”



“Không, nam chính tới tham gia hôn lễ của em gái nọ, nhưng lại không phải là chú rể, em gái xinh đẹp lập gia đình trước mặt hắn ta, mẹ nó chứ!”



Mọi người: “…”



“Trong danh sách này cũng có một truyện khác do thằng cha tác giả kia viết, kết thúc là em gái thổ lộ với nhân vật chính!”



Mọi người do dự một chút: “Sau đó thì sao?”



“Sau đó nhân vật chính nói chỉ xem người ta như bạn, hơn nữa huynh đệ tốt đã chết, hắn không muốn thành hôn ngay, em gái nói đã hiểu, đau đớn bỏ đi, toàn văn hoàn!!!”



Mọi người: “…”



Bạch Thời nhìn họ nói chuyện phiếm, nét mặt bình tĩnh.



Cậu là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, lăn lộn trong diễn đàn Khí Phách Thiên Hạ này được hai ba năm, đến nay đã cũng coi như có chút danh tiếng.



Khí Phách Thiên Hạ thừa thãi truyện chủng mã, đương nhiên Bạch Thời cũng viết theo thể loại này, nhưng truyện của cậu có một đặc điểm, đó chính là tuy có một đống em gái xinh đẹp theo đuổi, nhưng hậu cung của nhân vật chính sẽ không bao giờ lớn hơn một.



Không khéo, hai quyển truyện nói trên đều do cậu viết cả.



Bạch Thời bình tĩnh tắt khung đối thoại, quét mắt nhìn một nhóm độc giả, ấn mở xem sao. Người bên này cũng đang thảo luận, hơn nữa là vì đọc từ đầu đến cuối cho nên còn nóng tính hơn.



Mọi người gào rú, bạn tốt cái mẹ gì! Ghét nhất là hai chữ bạn tốt! Còn nữa, vì sao huynh đệ đã chết thì không chịu kết hôn? Liên quan gì vậy?! Tui phát hiện tác giả cần ăn đòn!


Nhóm kia đang thảo luận về nhân vật phản diện, thấy Bạch Thời online liền hỏi thăm ý kiến của cậu, bây giờ tâm trạng của Bạch Thời đang rất tệ, lách cách đánh chữ: “Phàm là nhân vật phản diện, nếu không phải đố kỵ vì bị nhân vật chính cướp mất người đẹp, thì cũng ghi hận vì người ta có tài, cản trở con đường xưng bá, đúng là không biết sáng tạo!”



“… Ý của ông là?”



“Phải tạo ra một nhân vật phản diện khác biệt, hiểu không hả? Vì sao hắn lại hãm hại nhân vật chính? Bởi vì nhân vật chính có nhiều gái vây quanh! Nhưng vì sao lại thế? Bởi vì hắn yêu nhân vật chính điên đảo!” Bạch Thời gõ chữ ầm ầm, “Không chiếm được thì phá hủy, điên cuồng nhường nào!”



Cậu nói xong còn ngại thiếu, kiếm mấy đoạn truyện ngắn H cao, đổi tên nhân vật trong đó thành nhân vật chính và nhân vật phản diện, gửi tới đầu độc nguyên đám.



Phía đối diện im lặng mấy giây, màn hình lại bị bao phủ bởi biểu tượng đánh người.



Bạch Thời trêu họ thêm một lát, tắt máy lên giường nằm, ngủ thật say.



Cậu bị một tiếng động rất lớn đánh thức, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đây là một nơi rất giống quảng trường, phía trước có một tòa nhà lớn màu trắng, trên đó viết mấy chữ màu vàng rất lớn —— Văn phòng học viện Tác Vọng.



Trong đầu cậu thoáng chốc hiện lên một đoạn văn ngắn.



...Tòa nhà màu trắng to lớn chìm trong nắng sớm, trang nghiêm và trang trọng, đưa mắt nhìn tấm biển màu vàng bắt mắt có ghi “Văn phòng học viện Tác Vọng”, như nói lên sự hy vọng vô biên. Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, cha mẹ dẫn con cái xếp thành một hàng thật dài. Hắn ngửa đầu nhìn về phía trước, nắm tay thật chặt, cùng chờ đợi thử thách đang tới, mà lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng giễu cợt: “Ôi, nhìn xem ai kìa, cũng dám vác mặt tới tham gia kiểm tra.



“Ôi, nhìn xem ai kìa, cũng dám vác mặt tới tham gia kiểm tra.”



Bạch Thời tỉnh táo lại, vô thức nhìn sang, chỉ thấy có ba đứa trẻ đứng đó, trong mắt mang theo sự khinh thường không thèm che giấu. Cậu nhìn quanh, phát hiện mấy tên nhóc này đang nói tới mình, ngơ ngẩn, tình huống này là thế nào đây?



Cả ba thấy Bạch Thời im lặng, một đứa còn nói thêm: “Thứ ngu xuẩn thế này chắc chắn sẽ bị loại, nói chuyện với nó mất mặt lắm.” Sau đó không thèm để ý đến cậu nữa, đi lên phía trước xếp hàng.



Bạch Thời đưa mắt nhìn chúng đi xa, cúi đầu dò xét bản thân, phát hiện cơ thể mình đã teo nhỏ, còn mặc một bộ đồ rách tung tóe, khẽ giật mình, đang định véo đùi mình một cái, bỗng cảm giác có người đang kéo cậu lại, quay đầu nhìn sang.



Trước mặt cậu là một đứa bé cùng tuổi, khuôn mặt lo âu, hỏi han: “Cẩu Đản, cậu không sao chứ?”



Bạch Thời im lặng vài giây, giữ nguyên bộ mặt tê liệt: “… Cậu đang nói tôi?”



“Đúng thế, cậu làm sao vậy?”



Bạch Thời: “…”



Mẹ nó, dự cảm bất an mãnh liệt này là gì vậy hả?!