Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 101 : Thăm gia đình
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Ý của Việt Tu rất đơn giản, muốn Bạch Thời về nhà ăn tết, nhưng không phải quay về nhà chính của Việt gia ở đế đô, mà là tới một trụ sở quân đội ở tinh hệ Murs.
Trong ba tinh hệ lớn của đế quốc Erna, ngoại trừ tinh hệ chính thì còn có Bell và Murs, lúc Bạch Thời vừa bắt đầu tiếp xúc với huấn luyện đã nghe nói tới, có năm đơn vị được nắm giữ bởi năm vị tướng quân cấp S trứ danh, tinh hệ chính có ba người, Bell và Murs thì có một, mà hiện tại cha cậu chính là thiếu tướng của một quân khu lớn đóng tại tinh hệ Murs.
Đêm đó Bạch Thời và ba mẹ cũng đã nhận thân qua video rồi, y học bây giờ rát phát triển, bởi vậy nhìn họ còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng. Lúc mở video lên, mẹ cậu đã không kiềm được mà bật khóc, mặc dù ba vẫn nói cười không câu nệ, nhưng dường như ánh mắt dịu dàng ấm áp kia có thể xuyên thẳng qua màn hình mà truyền tới bên này.
Bạch Thời yên lặng vài giây, có lẽ cảm giác mà họ mang lại rất giống ba mẹ cậu, cũng có lẽ là tình cảm của họ dành cho con cái quá nồng nhiệt, không hề giữ lại chút nào, ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được thứ tình thân cùng chảy chung một dòng máu, lúc ấy cũng không thể nhịn được mà trò chuyện với họ tới tận khuya.
Hôm đó Bạch Thời đang tham dự buổi gặp gỡ, được ban tổ chức yêu cầu ở khách sạn, mỗi ngày đều rất bận rộn, đã vậy còn phải chăm sóc Tri Nguyên thú, bởi vậy không tới được dinh thự của Việt gia ở đế đô. Về điểm này thì ba mẹ rất ủng hộ, bởi vì theo suy nghĩ của họ, ba cậu muốn đích thân đón cậu trở về gia tộc, tổ chức một buổi yến hội long trọng, chính thức giới cậu cho toàn thể giới quý tộc tại đế đô.
Bạch Thời nghe họ thương lượng thời gian, không khỏi nhắc nhở rằng cậu đang thi đấu. Việt Tu cũng bật video để trò truyện, nói thêm rằng em trai phải bay đi khắp nơi, vì an toàn, tốt nhất là tạm thời giấu kín chuyện này đã, đợi em quay về đế đô nhập học rồi nói sau.
Hình như ba mẹ nhớ tới việc cậu đã bị thất lạc một lần, yên tĩnh một lát, nhưng lại không muốn con mình bị thiệt thòi, bèn hỏi thăm ý tứ của Bạch Thời.
Bạch Thời vẫn nhớ cốt truyện làm màu gây sự với con cháu thế gia, sâu sắc cảm thấy có khi cậu sẽ đổi sang một tư thế khác mà trải qua cốt truyện ấy, đương nhiên là đồng ý rồi. Vì vậy ba mẹ áp dụng đề nghị của con cả, không công bố tin tức này ra ngoài.
Sau khi Bạch Thời trở lại câu lạc bộ, họ vẫn luôn giữ liên lạc, trước mỗi trận đấu cũng sẽ nhận được tin nhắn của ba mẹ. Từ câu lạc bộ tới tinh hệ Murs phải đi qua cả tinh hệ chính, mẹ không ngăn nổi nỗi nhớ hơn chục năm, muốn tới tìm cậu, Bạch Thời càng hoảng sợ hơn, cho dù mỗi lần mẹ trò chuyện với cậu đều ngồi ở sô pha, hơn nữa còn đắp chăn lông dày nhưng cậu vẫn có thể nhận ra bà đang mang thai, đương nhiên không thể đồng ý.
Việt tướng quân và Việt Tu cũng vội vàng khuyên nhủ, nói đã gần tới ngày dự sinh rồi không nên hoạt động mạnh, lúc này mới cản được suy nghĩ kia của bà.
Bây giờ, mẹ đã sinh cho cậu một em gái nhỏ, ngày hôm qua vừa mới xuất viện, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, ba quyết định ở lại cùng mẹ, không trở về đế đô nữa, bởi vậy ba mẹ muốn cậu tới tinh hệ Murs ăn tết.
Bạch Thời nhìn lịch trình, phát hiện đối thủ của trận đấu năm sau chính là một chiến đội nào đó thuộc tinh hệ Murs, đi từ chỗ ba mẹ tới địa điểm thi đấu rất tiện, bèn vui vẻ đồng ý, sau đó tìm Trì Tả, hỏi xem Trì Tả có muốn đi cùng mình không. Trì Tả đã biết thân phận của Bạch Thời, cũng mừng thay cậu, lắc đầu từ chối, chần chừ một lát thì nói thêm: “A Bạch, tớ muốn về nhà một chuyến, mãi mà không có tin tức của ông nội, tớ lo lắm.”
Bạch Thời im lặng, thực ra cậu cũng muốn biết đến cùng thì lão đầu đang ở đâu, liệu có phải cắn nhầm thuốc quá mạnh cho nên chạy đi tìm tổ chức kia liều chết không, cơ mà lão đầu lợi hại như vậy, nhìn sao cũng thấy tỉ lệ ổng làm người khác chịu thiệt lớn hơn, chắc không gặp chuyện gì không may đâu ha?
Bạch Thời đành an ủi: “Ông nội dặn chúng ta không cần tìm ông, chắc là có việc bận, tớ cảm thấy ông không sẽ không sao đâu.”
“Nhưng ông ở bên ngoài một mình không ai chăm sóc, nhỡ nhiễm bệnh hay bị bắt nạt thì phải làm sao đây?” Trì Tả lo lắng lắm, “Cậu nói ông đi một mình có thể đi được đến đâu?”
“Ở bên đó thế nào? Vẫn khỏe chứ?”
“Ừm.” Thực ra Bạch Thời cũng không biết nói gì, chẳng qua là cảm thấy có chút mờ mịt và bất lực, nhưng nhìn thấy đại ca thế này, cậu rất an tâm.
Tống Minh Uyên đối mặt với Bạch Thời, thấy cậu không nói tiếp, hỏi: “Nhớ anh?”
Trái tim Bạch Thời run lên, chỉ muốn bác bỏ ngay, nhưng dừng một chút, cậu cảm thấy chuyện tình cảm hoàn toàn không thể khống chế, cũng không muốn che giấu nữa, gật gật đầu: “Ừm.”
Khóe miệng Tống Minh Uyên cong cong, “Năm sau anh sẽ bảo họ xuất phát tới bên đó trước mấy hôm.”
Bạch Thời dạ một tiếng, trò chuyện với anh hơn một giờ, lúc này mới quay về ngủ, ngày hôm sau chỉ hận không thể tìm thứ gì mà đập đầu, bà nó, ban đầu đã không biết phải uốn thẳng đại ca thế nào, bây giờ thì càng ngày càng hỏng rồi. Cậu yên lặng rúc trong góc một lát, tự nhủ: thôi thì dù sao đại ca cũng nghĩ rằng mình thích ảnh, căn bản không có gì khác biệt, nhờ vậy mới bình tĩnh.
Sau kỳ nghỉ tết mấy ngày là phải bắt đầu thi đấu, gần đây Bạch Thời chỉ muốn rúc trong nhà, không thích đi ra ngoài, đa số thời gian đều ngồi trong cư xá ngoan ngoãn làm bạn với ba mẹ.
Việt tướng quân không định hỏi sớm như thế, nhưng thấy con trai rất nghe lời, không nhịn được mà đề cập tới việc thuộc hạ của ông nói Bạch Thời từng đánh nhau ở đấu trường đen trên sao Mê Điệt. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nói rằng mình nghèo quá, muốn kiếm tiền. Việt tướng quân sững lại, hỏi về chuyện của Trì Hải Thiên. Bạch Thời trả lời rằng ông chăm sóc cậu rất tốt, nhưng đáng tiếc sau đó lại đi mất, chỉ còn một mình cậu bơ vơ không nơi nương tựa, cuốn theo chiều gió. Việt tướng quân lại sững sờ một chút, thấy vợ bắt đầu đau lòng lau nước mắt, đành phải thôi.
Thời gian so tài sắp tới, Bạch Thời không ở lại nữa, nhanh chóng xuất phát tới sân khách. Cậu đã sớm báo trước với đại ca, nhưng không nói họ tới đón, cho nên khi vào đại sảnh thấy đại ca đang đứng đó, Bạch Thời cảm thấy giật mình.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, giang hai tay: “Đến đây.”
Đại não Bạch Thời nóng lên, cơ thể chuyển động trước ý thức, nhanh chóng bổ nhào qua ôm chầm lấy anh. Tống Minh Uyên ôm cậu vào trong ngực xoa xoa. Lúc này Bạch Thời mới hoàn hồn, nhìn anh, mặt vô cảm.
“Đi thôi, hai đứa nhỏ đang ở trên xe.”
“… Ừ.” Bạch Thời bị anh kéo lên, từ từ rời khỏi bến cảng, đi về phía ánh mặt trời, không biết vì sao cậu cảm thấy cả cuộc đời là một màu u ám.
Bạch Thời xoắn xuýt một lát, dứt khoát không nghĩ tới mấy thứ này nữa, cậu nheo mắt lại, chuẩn bị nghênh đón những trận chém giết cuối cùng.