Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 106 : Quyết đấu

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Học viện Hoàng Gia là trường đại học trứ danh ở đế quốc, đứng đầu bảng trong số các học viện quân sự, hơn nữa những ngành khác cũng đều đứng đầu danh sách, là thánh điện được rất nhiều học sinh nhớ thương. Khuôn viên học viện có diện tích rất lớn, thiết bị tiên tiến, ngoại trừ màn hình lớn ở sân khấu trung tâm thì trong hội trường còn có ba màn hình khác ở ba hướng khác nhau, dù khán giả ngồi ở đâu cũng có thể nhìn rất rõ ràng.



Trận đấu chưa bắt đầu, trên màn hình đang chiếu video tuyên truyền cho trận chung kết và những cảnh tượng phấn khích nhất trong mùa giải này, âm nhạc sục sôi, khán giả cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.



Bạch Thời xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng Joshua đại chiến với chiến đội Hoàng Gia, cuối cùng là bóng dáng kiên nghị vô cùng lừng lẫy dưới trời chiều kia, nói thật là cậu xem xong và cảm thấy rất muốn kết bạn với người ta, sau đó chậm rãi phát triển thành tay chân của nam chính, những ngẫm lại mức độ cố chấp của người này đối với đại ca, lập tức im lặng.



Cậu chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, nhỡ Joshua thật sự có suy nghĩ đó với đại ca, sau khi biết được mình cướp mất đại ca có khi lại bùng nổ, đến lúc ấy thì toàn bộ sự hung tàn này đều nhắm về phía cậu. Cánh tay đắc lực bỗng biến thành tiểu BOSS, bà nó, còn gì xui xẻo hơn không?



Sau khi màn hình chiếu tới cảnh kia, Tống Minh Uyên đã nhìn về phía Bạch Thời, thấy cậu lại nhìm chằm chằm vào Joshua ngơ ngẩn, rất muốn đi qua nắm cằm cậu kéo tầm mắt lại, nhưng lúc này nhìn thấy người bên kia, đành phải dừng lại, ngồi không nhúc nhích. Bạch Thời cũng nhanh chóng phát hiện có người đi tới, bèn quay đầu nhìn nhìn, sau đó phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Joshua.



Khóe miệng Joshua giữ nụ cười thích thú, chậm rãi tiến đến: “Đã lâu không gặp.”



Bạch Thời yên lặng nhìn y, kể từ khi gặp bộ dạng phấn khởi của người này, trong lòng cậu đã dán cho y cãi nhãn hiệu “tà mị cuồng bá”, ngơ ngác vài giây mới hỏi: “Các anh cũng vào hậu trường được hả?”



Joshua nhắc nhở: “Tốt xấu gì thì Tinh Diệu bọn tôi cũng có huy chương đồng.”



Bạch Thời giật mình, nhớ tới việc thời gian trước họ đã thắng hiểm Xích Thiên, gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Đồ Long với ý hỏi thăm, sau đó biết được ban tổ chức đã mời năm đội đứng đầu tới, mà Hỏa Dương vừa đến, lúc này mới ừ một tiếng.



Trận chung kết sắp bắt đầu, mặc dù đám Joshua cũng là tuyển thủ Liên Minh, hơn nữa còn phải tham dự nghi thức trao giải, nhưng dù sao nơi này cũng là hậu trường, cho nên cũng chỉ được ở lại vài phút thôi. Mục đích của họ rất đơn giản, chính là đến thăm Phượng Hoàng, dù sao mọi người đều ở cùng một tinh hệ, cho dù đã từng là đối thủ, nhưng hôm nay họ vẫn hy vọng Phượng Hoàng có thể thắng.



Joshua còn chờ mong hơn cả họ: “Đừng thua.”



Bạch Thời đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Bạch Thời đối diện với điện hạ của đế quốc – Velar, cậu nghe người này cười nói câu xin chào, có vẻ tính tình không xấu lắm, bèn hòa khí đáp lại một câu, sau đó xoay người đi chuẩn bị.



“A Bạch…” Trì Tả hồi hộp tiến tới bên cạnh Bạch Thời, níu lấy tay cậu cùng đi xuống đài.



Trì Tả là người ra sân đầu tiên, mặc dù đã thi đấu lâu như vậy, nhưng học viện Hoàng Gia là ngôi trường lý tưởng của cậu, bây giờ cậu cậu đối chiến với học sinh ở đây, còn là trận chung kết, nói sao thì cũng hơi căng thẳng.



Bạch Thời đã từng thảo luận việc học trong tương lai với Trì Tả, đương nhiên biết rõ mục tiêu của tiểu đệ, nói: “Cậu có thiên phú, muốn để họ tán thành cậu thì phải cho họ hiểu rõ thực lực của cậu, hơn nữa không phải cậu muốn bảo vệ tớ và ông nội sao?”



“Ừ!” Trì Tả gật đầu, trong mắt cậu thì dù em trai rất lợi hại, nhưng đó chỉ là trên mạng, nếu trở về thế giới thật thì khó nói rồi, thân là một người anh, cậu phải bảo vệ em trai mình chứ.



Bạch Thời vỗ vai cổ vũ: “Thế nên đừng sợ, thả lỏng mà đánh một trận, đây là trận chiến cuối cùng, đừng khiến bản thân phải tiếc nuối.”



Trì Tả lại gật đầu lần nữa, nghe thấy người chủ trì mời tuyển thủ đánh lượt đầu tiên lên đài, bèn đi tới vị trí được chỉ định ngồi xuống, đeo kính.



Chiến đội Hoàng Gia phái ra đội trưởng La Văn, cũng là một trong ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, hắn đưa mặt nhìn Trì Tả, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, cùng tiến vào hệ thống.



Bản đồ là một cánh đồng hoang vu mênh mông, tầm mắt rất thoáng. Hai người nhìn con số trên màn hình, thấy đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc thì lập tức cùng tiến công, trận đấu đã khai hỏa.



Kể từ khi đánh xong trận đấu với Xích Thiên, Trì Tả bắt đầu đặc huấn, dùng hết sức giao đấu mấy trận với Bạch Thời, còn tiến thành huấn luyện tinh thần lực, mặc dù thời gian ngắn, nhưng dù sao từ trước kia rất lâu cậu đã quen thuộc với phản ứng và tốc độ cua Bạch Thời, cho nên giờ phút này giao thủ với người cũng có tinh thần lực cấp A đỉnh phong, cậu không hề luống cuống hay không thích nghi được.



Nhưng đến cùng thì La Văn vẫn là tinh anh, thực lực còn mạnh hơn cả đội trưởng Xích Thiên, thời gian dần qua Trì Tả bắt đầu thấy cố hết sức, cậu hít sâu một hơi, cố gắng tập trung chú ý, nghênh đón không chút sợ hãi!