Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 111 : Quán quân

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Phượng Hoàng vật lộn đến bây giờ, trận đấu cũng chỉ còn lại sáu phút nữa. Velar lại bắn trượt, Bạch Thời duy trì tư thế lúc nãy tiếp tục lao đến, mới vài giây đã xông tới phụ cân.



Velar đã được hệ thống huấn luyện rất nhiều, khả năng cận chiến cũng xuất sắc không kém, căn bản không hề sợ hãi, trong lúc người này lao tới, hắn đã nhanh chóng rút kiếm, xông tới tước bổ mạnh xuống. Tốc độ của hai người rất nhanh, mà giờ phút này hắn đang tấn công, ban đầu chỉ cách Bạch Thời ba bước, ngay sau đó họ lại cùng tiến về phía trước một bước, gần như trong nháy mắt đã áp sát.



Chính lúc này, lưỡi kiếm khổng lồ chém thẳng xuống, cho dù Bạch Thời muốn phanh lại cũng muộn, trong nháy mắt đã đụng độ với lưỡi kiếm sắc bén!



Tất cả mọi người nín thở, thậm chí một vài người không nhịn được mà hét lên, nhưng tiếp theo họ lại giương mắt nhìn lưỡi kiếm lướt qua cánh tay Bạch Thời, ma sát ra vài tia lửa chói mắt.



—— Thất bại!



Đồng tử của Velar đột nhiên co lại, khoảng cách gần như vậy, hắn thật sự tin rằng mình sẽ không sai lầm, nhưng kết quả vẫn thế, hơn nữa đối mặt với nguy hiểm, không ai lại thờ ơ né tránh như thế cả, trừ phi người này có thể nhìn rõ ràng, có thể chuyển động rất nhỏ để né tránh ngay thời khắc mấu chốt, chẳng lẽ đây là… Đây là…



Tim hắn đập ầm ầm, sao có thể?



Đương nhiên Bạch Thời không thèm để tâm tới suy nghĩ của người này, trên thực tế ngoại trừ tấn công thì bây giờ trong đầu cậu chẳng còn suy nghĩ gì khác, sau khi tránh thoát công kích bèn nâng tay lên, ngang nhiên ra quyền.



Ầm! Velar bị đánh bay ngược, hắn mở hệ thống động lực tới mức tối đa, tiện thể lui hẳn ra phía sau, ánh mắt liếc qua thấy La Văn đã xông tới, vội vàng mở pháo hạt, nói: “Bắn hai!”



La Văn đã phối hợp với hắn lâu rồi, nghe vậy nhanh chóng nhắm vào Bạch Thời đang lao về phía họ, tấn công từ cánh phải, dùng sức nhấn nút bắn, nã liền hai pháo. Velar cũng nổ súng ngay thời điểm đó, khoảng cách thế này chỉ đủ để bắn hai phát, có điều hắn bị quán tỉnh ảnh hưởng kéo về sau một chút, lại nã thêm một pháo.



Dùng thực lực của họ, thời điểm bắn ra đã tính toán tất cả mọi góc độ Bạch Thời có thể lợi dụng để trốn thoát, năm viên đạn pháo gào thét mang theo ánh lửa nóng rực bay về phía trước, dày đặc, phong tỏa hết lối thoát, đồng loạt đánh về phía Bạch Thời.



Đã hết!



Không chỉ có khán giả, mà thậm chí cả mấy người ngồi trên ghế chiến đội cũng có suy nghĩ này, ban đầu Bạch Thời đang xông về phía trước, tốc độ của đạn pháo cũng nhanh không kém gì cậu, cả hai đụng độ như vậy, căn bản chẳng hề có thời gian để né tránh!



Lúc này, trong ánh mắt Bạch Thời chỉ còn sự sắc bén, chăm chú nhìn về phía trước, hai tay nhanh chóng lướt qua đài điều khiển, liên tục điều chỉnh tư thế và phương hướng, cuối cùng chỉ có một phát đạn pháo lướt nhẹ qua chân, thoát hiểm tức thì.



Quá trình này diễn ra quá nhanh, trên cơ bản thì những biến hóa hơi nhỏ có thể bị xem nhẹ, mọi người chỉ thấy được hình ảnh đạn pháo đánh về phía Bạch Thời, trong nháy mắt đã đan xen, ngay sau đó Bạch Thời xuyên qua ánh lửa trùng điệp một cách không thể tin nổi, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, uy phong lẫm liệt.



Quá khó tin!




Giáo sư hệ cơ giáp đang an ủi học sinh ưu tú của mình, nhưng ánh mắt liếc qua chợt phát hiện viện trưởng đang đứng ở khu nghỉ ngơi của Phượng Hoàng, liền đi qua bàn giao vài câu, đại ý là để ông điều tra thêm về Tiểu Nhị Hóa, nếu có thể thì tốt nhất nên tuyển vào, ông bổ sung: “Tinh thần lực cao không nhất định có thể thắng, cậu ấy có thể làm được đến bức này chứng tỏ phản ứng rất nhanh nhạy, thực lực tổng thể rất mạnh.”



“Tôi biết.” Viện trưởng nở nụ cười, “Cậu là người thứ ba đề cử cậu ấy với tôi rồi.”



Giáo sư khẽ giật mình: “Hai người trước là ai?”



Viện trưởng hạ giọng: “Tống gia và Việt gia.”



Giáo sư sống ở đế đô, đương nhiên biết rõ sức nặng của hai gia tộc này, cảm thấy có chút choáng váng: “Cậu bé quen biết hai nhà này?”



“Đâu chỉ quen biết.” Viện trưởng nói, “Ý tứ của Tống Minh Uyên là nếu Bạch Thời mà không tới thì tên nhóc này cũng không tới, còn Việt gia…”



Viện trưởng chưa kịp nói hết lời, bên cạnh đã vang lên một âm thanh trầm ổn, còn mang theo một chút ngạc nhiên: “Tiểu Uyên đã từng nói thế?”



Hai người quay đầu, thấy Việt tướng quân đã tháo khẩu trang, đang nhìn họ với ánh mắt khó tin, không nén nổi sững sờ.



Lúc này Tống tướng quân vừa tới gần, thấy thông gia đã có mặt, dứt khoát tháo mặt nạ xuống, tiến về phía trước, đáp: “Đã từng nói qua.”



Hai vị đại tướng quân bỗng nhiên cùng xuất hiện, giáo sư lại choáng váng thêm lần nữa. Viện trưởng thì khá chấn định, hòa khí hàn huyên với họ.



Tống tướng quân gật đầu, trò chuyện vài câu, phát hiện xung quanh không có bóng dáng con trai hay con dâu đâu cả, bèn kiếm cớ dụ thông gia ra ngoài, sau đó trên đường bị một thành viên của Phượng Hoàng nhận ra, đứng lại chụp ảnh chung, lúc này mới rời khỏi.



Việt tướng quân sóng vai đi cùng Tống tướng quân, chậm rãi bước tới một hành lang không người: “Chẳng phải tiểu Uyên đang ở trại huấn luyện sao? Thằng bé và con của tôi, ý tôi là Bạch Thời có quen nhau?”



“Phải, đây cũng là điều tôi muốn nói với ông.” Tống tướng quân vừa mới ngồi phía trước, lúc nãy ông có thể nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua, mặc dù mơ hồ, nhưng Tống tướng quân khẳng định con trai nhà mình đang ôm con dâu trong khu nghỉ ngơi, ông đoán là con mình đã thành công rồi, vô cùng bình tĩnh: “Có khi trong tương lai hai đứa nhỏ này sẽ ở bên nhau, nói sớm cho ông biết để ông còn chuẩn bị tâm lý, tiện thể thương lượng chuyện sau này một chút.”



Việt tướng quân: “…”



Việt tướng quân quả thực bị bất ngờ đến choáng váng: “… Cái gì?”