Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 114 : Căn cứ

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Bạch Thời đã từng nghe một câu, rất nhiều sự việc ngẫu nhiên sẽ cho ra một kết quả tất nhiên, hoặc là trên đời này căn bản không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên. Thân ở cái thế giới này, cậu càng có khuynh hướng nghiêng về trường hợp thứ hai, nhất là khi cậu biết được thời điểm nào mình sẽ rơi xuống đâu.



Về sau Bạch Thời nghĩ, nếu như không nhìn thấy những vệt đỏ tía nơi chân trời, cậu cũng sẽ không đi mua một đống đồ lớn, nếu như cậu không dạy dỗ đám Đức Kiệt sớm, thằng oắt kia cũng sẽ không đột nhiên biến từ pháo hôi sang tiểu đệ, sau đó cố gắng nhét cơ giáp cấp thấp cho cậu, để sao băng vừa đập trúng đã vỡ tan, làm cho cậu rơi vào tình trạng này.



Nhưng nếu những cái “nếu như” này đều không xuất hiện, chỉ sợ kết quả cũng sẽ khác.



Sau khi khoang cứu thương rơi vào lỗ sâu thì bắt đầu xoay tròn bởi tác dụng của lực hút, sau đó bị quăng vào không gian khác và rơi thẳng xuống phía dưới theo tốc độ chóng mặt.



Khoang cứu thương được làm bằng chất liệu chống nóng, nhưng Bạch Thời vẫn có thể cảm thấy làn da nóng rát, thậm chí còn có thể cảm thấy vách kim loại xung quanh sắp bị hòa tan, nếu như không có Lục Việt mở vòng phòng hộ kịp thời, có lẽ cậu sẽ bị nướng chín mất rồi.



Lực ly tâm cực lớn và cảm giác mất trọng lượng cùng đổ dồn vào cơ thể cậu, Bạch Thời chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai lỗ tai ù ù. Lục Việt vẫn luôn quan sát cậu, thấy sắc mặt Bạch Thời trắng bệch, vội vàng tăng chức năng phòng vệ, giảm bớt ảnh hưởng từ bên ngoài tới Bạch Thời. Bạch Thời hơi đỡ một chút, trong hỗn loạn chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ rầm rầm rầm, kèm theo là va chạm liên tục, chấn động tới nỗi toàn thân đau nhức, cậu không thể cố chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.



Mãi đến khi dừng lại hoàn toàn, Lục Việt chờ đợi một lát, phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn thu nhỏ vòng phòng hộ lại, trị liệu cho cậu.



Phải mất một lúc lâu sau Bạch Thời mới khôi phục ý thức, cậu cảm nhận một chút, phát hiện chỉ hơi đuối sức, những thứ khác có vẻ ổn, thử cử động cánh tay, từ từ đứng dậy.



Vòng phòng hộ của Lục Việt đã mở ra, thấy thế lại thu nhỏ thêm, như thể muốn nhào tới ôm cậu: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, oa oa oa! Dụng cụ chế dưỡng khí trong khoang cứu thương sắp vỡ, nếu như cậu không tỉnh, tui sợ cậu sẽ ngủ mãi mãi mất, đến lúc đó tui phải làm sao bây giờ, thật may mắn đó, có biết không?”



“… Ồ.” Bạch Thời nói nó bình tĩnh chút, hỏi bên ngoài có phóng xạ hay không, đợi được câu trả lời không thì bảo nó thu vòng phòng hộ lại, sau đó xé túi khí từ từ leo ra từ bên trong, lập tức giật mình.



Nơi này không hoang vu cũng không phồn hoa, hoàn toàn không liên quan gì tới hình ảnh sẽ xuất hiện trong tưởng tượng, bởi vì chỗ này hoàn toàn không lộ thiên, mà là một gian phòng hợp kim, hơn nữa còn chẳng có cửa sổ, đèn trên đỉnh đầu sáng trưng, chiếu rọi cả căn phòng. Bạch Thời chú ý thấy trên mặt đất có một vết trượt rất dài, nhìn theo hướng này phát hiện phía trước có một cánh cửa lớn, có lẽ là khoang cứu thương bị quán tính tác dụng đã lao thẳng vào đây.



Vận khí kiểu gì thế này… Bạch Thời yên lặng suy nghĩ trong đầu, dò xét xung quanh một chút.



Độ lớn của căn phòng này không khác phòng cậu ở câu lạc bộ là bao, nhưng rất trống trải, chỉ xếp đặt mấy bộ máy móc như máy huấn luyện, ngoài ra phía bên phải có hai cánh cửa, một cái ghi nhà vệ sinh, một cái không có dấu hiệu, chắc là phòng nghỉ hay nhà kho.



Cậu lại nhìn ra nơi khác, chợt phát hiện một chi tiết, khoang cứu thương rơi xuống từ trên cao, trải qua sự tăng tốc của trọng lực đã lao thẳng xuống dưới đất, đến cùng thì lực này phải lớn bao nhiêu chứ? Ngay cả chất liệu cao cấp làm khoang cứu thương cũng bị biến dạng nghiêm trọng, nhưng vách tường kim loại này lại chẳng hề hấn gì, có thể thấy vật liệu trâu tới cỡ nào.



Cho nên cậu đã tới một nơi? Ai là chủ nhân của nơi này? Bạch Thời liếc nhìn tường kim loại, quay người đi tới trước cửa quan sát một chút, thấy xung quanh không có nút hay bảng điện tử mở cửa, bèn dứt khoát dùng sức đẩy nó ra, kết quả cánh cửa không hề động đậy. Bạch Thời suy nghĩ, hỏi: “Ta bất tỉnh bao lâu?”



Lục Việt hóa thành quang não bay lượn bên cạnh cậu: “Không đến ba giờ thì phải.”
Lục Việt nói bên trong đã có thiết bị lọc và tinh lọc, không sao đâu, Bạch thời thì cảm giác trong đó có cả nước tồn đọng hơn trăm năm, không muốn uống, nhưng đợi tới khi nước đã hết, cậu không còn bận tâm nhiều như thế nữa, bắt đầu uống thứ mà cậu gọi là “nước độc”.



Thời gian trôi qua như thường lệ, đợi tới khi Bạch Thời xem hết cả bộ 《 Cuộc phiêu lưu của bé khủng long》,《Người máy nhỏ anh hùng》,《Đại chiến người máy và quái thú》,《Tiểu tinh tinh đáng yêu》đến lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng thành công rời khỏi căn cứ.



Bên ngoài là một khu rừng mưa, Lục Việt phát hiện phóng xạ rất nghiêm trọng, vội vàng mở vòng phòng hộ, lúc này mới phấn khởi gào thét: “Ngao ngao ngao! Chủ thân thành công rồi! Người đầu tiên đó nha!!!”



Nói nhảm, ông đây có thiên phú được không! Tinh thần lực của Bạch Thời đã lên tới cấp S từ lâu, nhưng bởi vì mở cánh cửa cuối cùng này làm cậu tiêu hao tinh thần lực quá nghiêm trọng, cơ thể hơi mệt, không muốn trả lời, trực tiếp kết nối tinh thần với Lục Việt, chuẩn bị rời khỏi nơi này.



Lục Việt nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng vây quanh cậu biến hóa, trong chớp mắt đã biến thành một người máy khổng lồ. Bạch Thời ngồi trên ghế điều khiển cúi đầu nhìn, chỉ thấy quanh căn cứ bị dây leo bò kín, hiển nhiên đã lâu lắm rồi. Lục Việt cũng nhìn thấy tình huống, phân tích: “Nơi này bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, không hợp cho con người ở, đúng là hành tinh không người.”



Bạch Thời gật gật đầu, im lặng một lát, hỏi: “Bây giờ là năm bao nhiêu?”



Trước kia cậu sợ hãi mình sẽ gục ngã, không dám hỏi một câu, bởi vì chỉ cần không hỏi, thời gian sẽ trở nên mơ hồ, làm cho cậu cảm thấy hình như cũng chẳng lâu lắm, nhưng hiện tại đã thoát khỏi khốn cảnh, cậu nên biết tình hình thực thế.



Lục Việt đáp: “Năm 3100 theo lịch vũ trụ. Chủ nhân, từ khi cậu rơi vào lỗ sâu tới giờ đã là hai năm rồi.”



Bạch Thời ừ, điều khiển nó lập tức bay lên trên không, mục đích hàng đầu lúc này là phải biết rõ đây là đâu, đến cùng thì có còn trong phạm vi đế quốc hay không, nếu không thì phải làm sao để trở về, vân vân… Cho nên cần phải tìm một hành tinh có người ở.



Nhưng khi cậu tiến vào vũ trụ, lại phát hiện phía trước khá là náo nhiệt, ba chiến hạm tư nhân loại nhỏ đang vây quanh một phi thuyền chở hàng, hình như là muốn ép đối phương giao hàng ra, cho nên… Cậu đang gặp phải một vụ cướp hả?



“Chủ nhân, đối phương đang gửi tín hiệu cầu cứu qua bên này, nhưng sau đó bị cắt đứt.” Lục Việt nói, “Tui cảm thấy hình như họ gặp phiền toái.”



“Để ta xem đã.” Bạch Thời dứt khoát bay thẳng về phía đó. Cậu đang muốn tìm người sống, mà đúng dịp là trước mắt có rất nhiều người, cớ gì không tận dụng, dù sao cũng chỉ có mấy chiến hạm nhỏ thôi mà, giải quyết rất dễ.



Đối phương lập tức nhìn thấy cậu, vội vàng giương pháo đồng, nã đạn ầm ầm. Đương nhiên Bạch Thời không đời nào để bọn họ bắn trúng, chỉ thay đổi mấy lộ tuyến một cách nhẹ nhàng là có thể tránh thoát, tiếp tục tiến lên, hai bên nhanh chóng giao chiến.



Giờ phút này, ở điểm chuyển tiếp của tinh hệ cách đó không xa đang có một phi thuyền cỡ trung từ từ tiến tới, huy hiệu chói mắt của học viện quân sự Hoàng Gia in ngay trên thân phi thuyền, tuyên bố cho tất cả mọi người quyền sở hữu của phi thuyền này. Đây là kỳ thực tập của năm nhất, họ đang xuất phát tới đích.



Học sinh phụ trách quan sát ở khoang điều kiển nhanh chóng phát hiện ánh lửa ở phía xa xa, lập tức đứng dậy tìm người có thể đưa ra quyết định: “Tống học trưởng, phía trước có tình huống.”