Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 143 : Hoàng quyền
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Bạch Thời không phải kéo dài đến khi huấn luyện viên cuối cùng ngừng chân, bởi vì lúc họ chạy được nửa đường, huấn luyện viên Trình đã từ bi hô ngừng, ý bảo thế là được rồi. Mặc dù không có kết quả, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy Bạch Thời có thể làm được, trong đội ngũ tân sinh vang lên tiếng than thở, chắc là huấn luyện viên sợ mất mặt đây mà.
Huấn luyện viên Trình liếc nhìn họ, nét mặt vẫn bình thản như trước, sắc mặt lại có vẻ như cười như không, nụ cười này khiến khí thế bản thân tăng mạnh, còn mơ hồ có cảm giác ma quỷ: “Không muốn ăn cơm à?”
Tiếng than thở của tân sinh kẹt lại trong cổ họng, dừng lại một giây, ngoan ngoãn nuốt vào.
Huấn luyện viên Trình bảo họ xếp thành hàng, quan sát người nào đó có vẻ không vấn đề gì, ánh mắt mang theo sự khen ngợi: “Cậu tên là Bạch Thời? Thể năng không tệ, sau này có thể tự nguyện tham gia huấn luyện buổi sáng.”
Bạch Thời nói dạ, yên lặng nhìn người này, chờ đợi mệnh lệnh đi ăn cơm.
Huấn luyện viên Trình không nói nhiều, sau khi bình luận vài câu thì sắp xếp huấn luyện buổi chiều, sau đó bảo họ xếp hàng đi tới căn tin, bản thân mình cũng đi qua. Một thiếu tá ở nơi đóng quân vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát, lúc này mới cười lên tiếng: “Sinh viên lúc nãy học hệ nào?”
“Ban một hệ cơ giáp.”
Thiếu tá nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người đi xa: “Rất tốt.”
Huấn luyện viên Trình nhìn về phía hắn: “Vừa ý?”
Thiếu tá nói: “Cũng đang suy nghĩ, còn phải quan sát thêm.”
Học viện Hoàng Gia được tất cả các quân khu lớn và các đơn vị chú ý, sinh viên mỗi khóa đều trở thành hàng bán chạy, nhất là sinh viên ban một, mặc dù cuối cùng điều lệnh do tổng bộ đưa ra, nhưng sinh viên còn quyền tự lựa chọn trong phạm vi hạn chế, nếu như có thể sớm dự tính với bản thân sinh viên và học viện, vấn đề này không lớn, bởi vậy chỉ cần nhìn thấy học sinh ưu tú thế này, việc họ cần làm là phải giành lấy trước tiên.
Huấn luyện viên Trình cùng rảo bước với thiếu tá tới khu sinh hoạt, thản nhiên nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Thiếu tá lập tức nhớ tới việc học viện Hoàng Gia còn liên hệ trực tiếp với bộ đội đặc chủng, lập tức nghiến răng nghiến lợi, hừ một tiếng, cười nói: “Bình thường đại đội của các anh chọn người ở chỗ khác còn không đủ à, cần phải giành với bọn tôi?”
Huấn luyện viên Trình mỉm cười nói: “Thật là, cho dù các cậu mời tới, chẳng phải cuối cùng vẫn thuộc về tôi sao?”
Thiếu tá đang định nói chưa chắc, còn phải xem họ có chịu đưa người hay không, nhưng ngay sau đó lại nghĩ có khi người này ra mặt lại kéo được về, răng càng ngứa hơn. Huấn luyện viên Trình liếc thiếu tá một cái, tốt bụng nói: “Cậu ta mới học năm nhất, học viện Hoàng Gia có nhiều sinh viên như vậy, không có người này thì còn có người kia.”
“Nói dễ nghe, thật ra tôi muốn Tống Minh Uyên, tổng bộ có chịu cử tới không?” Thiếu tá nói xong thì vô thức nhớ tới hình ảnh Tống Minh Uyên huấn luyện quân sự ở đây, đáy mắt không khống chế được cảm xúc tán thưởng, sau đó lại nghĩ người như vậy mà không thuộc về đơn vị của họ, càng tiếc hận hơn.
Là thiên tài song S duy nhất hiện nay của đế quốc, từ thời khắc Tống Minh Uyên nhận được thư thông báo trúng tuyển của học viện Hoàng Gia, cũng là lúc nhận được sự chú ý từ rất nhiều phía, tổng bộ bắt đầu bị mấy quân khu lớn và một vài đơn vị bộ đội đặc chủng thay nhau oanh tạc, tổng kết lại được hai chữ: Cần người.
Bạch Thời liếc y một cái, ngoan ngoãn tiến tới: “Huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên Trình gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống, cùng nhìn về phía đám người kia.
Mặc dù tân sinh có chút oán hận, nhưng đợi đến khi bắt đầu, bầu không khí tác động, tiếng cười lớn, tiếng ủng hộ, tiếng vỗ tay, tiếng hò reo cố lên liên tiếp vang lên, tạo thành một cảnh tượng phấn chấn nhiệt huyết.
Trong rừng bỗng nổi gió, tán lá trên cây kêu xào xạc.
Huấn luyện viên Trình nói: “Tôi đã nghe một người bạn nhắc tới cậu.”
Bạch Thời nghiên đầu nhìn: “Dạ?”
“Cậu cũng biết.” Huấn luyện viên Trình nhìn cậu, “Ngân Nhạc Sinh, đội trưởng của chiến đội Tinh Diệu.”
Bạch Thời chợt nhớ ra người nọ cũng là bộ đội đặc chủng, có lẽ người này cũng vậy, cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Em biết, nghe nói bị thương lúc làm nhiệm vụ nên xuất ngũ.”
Huấn luyện viên Trình mỉm cười: “Cậu ta không bị thương.”
Bạch Thời giật mình: “Vậy thì vì sao?”
Huấn luyện viên Trình lắc đầu, không muốn nói nhiều, yên lặng nhìn về phía đội ngũ ban một của hệ cơ giáp. Bạch Thời nhìn y một lát, thấy sự chú ý của người này đều tập trung vào các tân sinh đang huấn luyện, đành yên lặng thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một lát, nếu Ngân Nhạc Sinh không bị thương, vậy thì hẳn là phạm sai lầm hoặc đắc tội với ai đó.
Nhưng bất kể là việc nào, dù đắc tội với người hay phạm sai lầm, cũng sẽ bị nói thành có lỗi. Chỉ là nếu xét việc lúc trước Joshua chạy đến Tinh Diệu để thi đấu là có thể thấy quan hệ giữa hai người này khá thân thiết, nếu Ngân Nhạc Sinh thật sự đắc tội với người ta, Joshua có thể dọn dẹp hộ, trừ khi… Y không thể dọn nổi.
Chẳng lẽ là vương quyền? Bạch Thời hỏi: “Ông chủ sau lưng Tinh Diệu là ai?”
Huấn luyện viên Trình liếc Bạch Thời với nụ cười như có như không: “Hỏi vấn đề này để làm gì?”
Đừng giả ngu, nếu thật sự đắc tội hoàng quyền, ai dám ký hợp đồng với Ngân Nhạc Sinh chứ? Bạch Thời nói: “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Huấn luyện viên Trình cười khẽ: “Làm sao tôi biết.”
Trực giác của Bạch Thời cho biết việc này có vấn đề, âm thầm quyết định khi về phải tìm Joshua hỏi một chút.