Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 145 : Lân sư

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Nhiệm vụ được huấn luyện viên Trình đặt ra có độ khó không cao, công cụ được phân phối rất đầy đủ, hơn nữa trước khi xuất phát còn tập hợp sinh viên lại để giảng qua về những thứ có độc trong rừng, nhưng các huấn luyện viên sợ có một vài sinh viên lơ mơ nên đã phát cho mỗi người một liều thuốc kháng độc, bảo họ phải mang theo bất cứ lúc nào, đề phòng bất trắc.



Thiếu tá từng ghé qua một lần, cười nói: “Việc này khác gì cắm trại dã ngoại?”



Huấn luyện viên Trình hơi mỉm cười: “Nói chung là vẫn khó hơn một chút.”



Thiếu tá lại cười, không phản bác.



Địa điểm huấn luyện quân sự mỗi khóa của học viện Hoàng Gia đều ở nơi này, dựa theo lệ cũ, trước khi kỳ huấn luyện chấm dứt sẽ có một vài hoạt động giải trí, có thể là một chuyến du lịch đơn giản, hoặc là một bữa tiệc bên đống lửa, so sánh mới thấy hành trình sinh tồn ở dã ngoại lần này tốt hơn nhiều. Thiếu tá hỏi: “Nghe nói anh không cho phép mang thức ăn?”



Huấn luyện viện Trình gật đầu: “Tối đa là kéo dài ba ngày, không tìm thấy đồ ăn cũng chỉ bị đói.”



Đúng là không đến nỗi chết đói, chưa kể những sinh viên này có thể thi đậu vào học viện Hoàng Gia, chắc khả năng liên quan tới ngành quân sự và tố chất thân thể sẽ không tệ lắm đâu… Thiếu tá nghĩ xong cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, liền nói sang chuyện khác, đa số đều liên quan đến Bạch Thời, kể từ sau khi tiếp xúc với thằng nhóc kia, hắn càng muốn kéo người về đơn vị.



Huấn luyện viên Trình cũng muốn kéo Bạch Thời về, liếc thiếu tá một cái, chuẩn bị ném một viên đạn nặng ký: “Biết người yêu cậu ta là ai không?”



Thiếu tá chỉ xem mấy video, không chú ý tới chuyện đời tư của người ta lắm, bây giờ nghe vậy thì nhướn mày: “Ai?”



“Tống Minh Uyên.”



Thiếu tá giật mình choáng váng: “… Anh nói ai?”



Huấn luyện viên Trình bình tĩnh chỉnh sửa lại đống tư liệu trên tay, không đáp lời. Thiếu tá nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ thầm nếu sau lưng Bạch Thời có Tống gia, cho dù không ngầm yêu cầu cũng sẽ đề nghị Bạch Thời, mà đế quốc có mấy đơn vị cơ giáp ưu tú, khả năng Bạch Thời có thể tới nơi này không cao.



“Đây là sự thật?”



“Ừm.”



Thiếu tá cảm thấy cực kỳ tiếc hận, nhưng lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hắn ngẫm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ đề cập với thủ trưởng, còn nếu không thì đành chịu. Thiếu tá đứng trong văn phòng một lát, mấy phút sau đã cáo từ.



Huấn luyện viên Trình đưa mắt nhìn người này đi ra ngoài, chắc là đối phương chưa bỏ cuộc, y trầm ngâm hai giây, thầm nghĩ quan hệ giữa lão đại của họ và Tống tướng quân không tệ, y lại là huấn luyện viên của Bạch Thời, tỷ lệ cướp được Bạch Thời về đại đội của họ sẽ lớn hơn, vì vậy huấn luyện viên Trình bình tĩnh sắp xếp tài liệu, sau đó liếc nhìn thời gian, đi tới thao trường.




“Mọi người chú ý giới hạn, đừng đi quá.” Bạch Thời nói, “Huấn luyện viên nói nếu như phương hướng chính xác, chỉ cần đi hai ngày là đến, chắc chúng ta sẽ không đi sai đâu.”



Phòng Thiên Kỳ gật đầu: “Tôi cũng quan sát rồi, không thấy có biển cảnh báo.”



Bạch Thời cảm thấy đại khái đã tới nơi, liền dặn họ nhìn xung quanh một chút xem có dấu hiệu hay không, mau mau tìm được còn về doanh trại. Tất cả đồng thanh đáp lời, duy trì nguyên đội hình tiếp tục tiến lên.



Cùng lúc đó, máy truyền tin ở trụ sở tạm thời bỗng vang lên, huấn luyện viên Trình nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”



“Đội trưởng.” Một huấn luyện viên phụ trách canh chừng vội vàng nói, “Lúc nãy chúng tôi tuần tra ở biên giới phát hiện một tấm biển cảnh báo đã biến mất, vừa có một nhóm đi tới, bọn tôi nghĩ rất có thể họ đã tiến vào…”



Ánh mắt huấn luyện viên Trình u ám: “Tìm theo đi, nhìn xem có dấu vết người từng ở lại không.”



“Vâng!” Huấn luyện viên nói xong thì lập tức đi thi hành mệnh lệnh, sau đó khựng lại.



Huấn luyện viên Trình vẫn chưa ngắt liên lạc, nhạy bén hỏi: “Có tiếng kêu?”



“… Có.” Huấn luyện viên chần chừ, “Hình như là… Lân sư, nhưng không thể nào, dã thú lớn như thế này đều ở sâu trong rừng rậm, làm sao lại đi ra ngoài rìa?”



Huấn luyện viên Trình lập tức ra lệnh: “Đi xem, cẩn thận một chút.”



“Rõ!” Huấn luyện viên nọ đóng máy truyền tin, tiến tới cùng chiến hữu.



—— Đây là thứ gì?



Trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi lân sư có ý định tấn công Tiểu Cẩm, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu đang định đứng dậy đối phó với nó thì chợt thấy mũ của Tiểu Cẩm rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, bên tai đồng thời vang lên một giọng nữ rất mềm mại, Bạch Thời chỉ thấy Tiểu Cẩm nhìn sang, là một gương mặt đủ tiêu chuẩn để làm mỹ nhân.



Bạch Thời: “…”



Má, cái quái gì vậy hả?!