Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 147 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Sau sinh tồn dã ngoại, kỳ huấn luyện quân sự chỉ còn lại hội diễn, huấn luyện viên Trình cũng từ bi không giày vò họ nữa, mà bảo các huấn luyện viên khác dẫn họ đi ôn tập, còn bản thân y thì đứng cách đó không xa quan sát, ngẫu nhiên bình luận vài câu, cực kỳ hòa nhã, khiến các tân sinh vừa mừng lại vừa lo.



Chắc là do sắp kết thúc rồi phải không… Các tân sinh thầm nghĩ, liếc nhìn ma quỷ mặc y phục tác chiến, cảm giác có chút không lỡ, nói: “Thực ra ổng cũng không tệ.”



“Đúng thế, mặc dù nghiêm khắc một chút, nhưng đối xử với mọi người rất tốt, dáng dấp cũng phong nhã.”



“Chuẩn rồi, rất đẹp trai.”



Bạch Thời nghe hết, nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia không phải mấy người rủa người ta nửa đêm đi vệ sinh không mang theo giấy, lần thứ hai mang nhầm băng vệ sinh, lần thứ ba mang nhầm bỉm sao? Cậu cảm thấy rất câm nín, ngoan ngoãn huấn luyện cùng họ, đợi tới khi cơm nước xong xuôi thì chậm rãi quay về khu sinh hoạt, chuẩn bị ngủ một giấc, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Cẩm đang đứng bên đường nhìn mình, lập tức trầm mặc.



Tiểu Cẩm cầm một lọ nước, thấy Bạch Thời tới thì nhút nhát đưa lên: “… Cho cậu.”



Bạch Thời yên lặng nhìn cô một lúc, cảm giác cô nhóc này có chút khờ, rõ ràng là thiếu yêu thương, thậm chí còn khó cứu vãn, Bạch Thời nhìn chai nước trước mặt, cậu biết nếu không nhận, cô nàng sẽ đi theo phía sau đầy trông mong, đưa mắt nhìn cậu lên lầu, rồi hôm sau sẽ tiếp tục lặp lại động tác này, thật sự không thể để yên.



Bạch Thời có thể nhận ra cô nhóc rất muốn dính lấy mình, có lẽ là liên quan tới việc cậu cứu người ta khi bị lân sư tấn công, sâu sắc cảm thấy phải giải quyết, chứ đợi quay về trường rồi bị đại ca bắp gặp, lúc ấy không chỉ có cô nàng này xong đời, mà cậu cũng xui xẻo.



Tiểu Cẩm thấy Bạch Thời nhìn mình, cúi đầu thật thấp, cố chấp đưa tay: “Cho.”



Bạch Thời phát hiện một đống ánh mắt lia tới từ xung quanh, nhích sang bên cạnh, đứng dưới tàng cây, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Nghe lời, nói thật, đến cùng muốn làm gì?”



“Đưa nước cho cậu.”



“…” Bạch Thời yên lặng nhận lấy, “Còn nữa không, nói rõ một lần đi.”



Tiểu Cẩm xoắn xoắn ngón tay vào nhau, đôi má hơi đỏ: “Không biết, chỉ là… Muốn ở bên cậu…”



Bạch Thời vội hỏi: “Ở bên kiểu gì?”



“Kiểu gì cũng được.” Tiểu Cẩm hơi cúi đầu, “Chỉ… Chỉ cần cậu không ghét tớ là được…”



Bạch Thời phản ứng vài giây, nhanh chóng ý thức được một sự kiện. Cậu biết trong truyện chủng mã sẽ xuất hiện một loại em gái, cô nàng này một lòng hướng về nam chính, coi nam chính như thần, chỉ cần có thể ở bên cạnh nam chính là được, không để ý bất cứ chuyện gì khác.



—— Vì vậy, đây thật sự là em gái đó sao?



Bạch Thời xoắn xuýt một hồi, nói: “Tớ thích nam, hơn nữa đã có bạn trai, muốn kết hôn với anh ấy, cậu hiểu không?”



Tiểu Cẩm im lặng mấy giây, hít hít mũi: “Tớ biết, nhưng tớ vẫn muốn ở bên cậu, tớ không cần hẹn hò với cậu, không quấy nhiễu hai người, nếu cậu không tin, tớ… tớ…” Giọng nói của cô nhỏ hơn, cúi đầu lắp ba lắp bắp, “Tớ có thể bịt, bịt cái khe hở phía dưới lại.”



Bạch Thời: “…”



Mẹ nó, cô bịt lại rồi thì tới chu kỳ có bị tắc không?! Mau tỉnh lại đi, em gái! Bạch Thời thật sự hỗn loạn trong gió: “Không… Không cần.”



Tiểu Cẩm mong đợi hỏi: “Vậy cậu đồng ý chứ?”



Trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên một cái, im lặng trọn vẹn một phút: “… Gọi anh đi.”



“Anh.”



“Ngoan.” Bạch Thời gật đầu, “Giữa trưa phải về ngủ, buổi chiều còn phải huấn luyện.”



“… Dạ.” Tiểu Cẩm nhẹ nhàng đáp lại, nhìn cậu một cái mới rời khỏi.



Bạch Thời đưa mắt nhìn cô đi xa, bỗng chốc có cảm giác vô lực, còn lười nguyền rủa cốt truyện quân, yên lặng quay người lên lầu. Lawn vẫn luôn đứng gần đấy, thấy thế liền chậm rãi đi theo, không nhịn được mà nói: “Cậu đừng để ý, tình huống của cô ấy có chút đặc biệt.”



“Hở?”



“Bạn tôi học cùng lớp với cô bé kia, thực ra cũng chỉ nghe họ kể lại…”



Lawn kể lại những gì mình biết, nghe nói lúc Tiểu Cẩm còn nhỏ đã xảy ra một sự cố, cả nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng bởi vậy Tiểu Cẩm bị kích thích quá nặng, khiến cho tính cách có chút tự kỷ, cô không có bạn bè, không biết cách trao đổi với người ta, hơn nữa còn thiếu cảm giác an toàn, nhưng thiên phú về phương diện chế tạo tinh hạch của cô lại rõ như ban ngày. Thực ra lúc đầu Tiểu Cẩm không muốn đến học viện Hoàng Gia, nhưng người thầy phụ trách chăm sóc cô và mọi người trong quân đội đều hy vọng cô có thể tiếp xúc với bạn cùng lứa nhiều một chút, tháo bỏ khúc mắc, sau đó dần dần đón nhận người khác, dung nhập vào xã hội, cho nên mới ép Tiểu Cẩm nhập học.
Việt Tu giật mình: “Kiều gia, có chuyện gì?”



“Không có gì…” Bạch Thời thuận miệng đáp, rơi vào trầm tư, nghĩ thầm: nếu như Ngân Nhạc Sinh thật sự đắc tội với quý tộc, vậy nhà Joshua thu nhận y chẳng phải nói rõ mình không thèm để người ta vào mắt sao? Nhưng có lẽ họ không phải là đối thủ của người ta, nếu không thì Ngân Nhạc Sinh việc gì phải xuất ngũ, chẳng lẽ nói hai bên người này không thể làm gì được người kia?



Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cậu nhớ Kiều gia cũng tham dự vào quân đội, mà Joshua và đại ca đều khó chịu với hoàng gia, hai bên chất chứa oán hận, lỡ thù càng ngày càng sâu, rồi dựa theo thiết lập ban đầu, rất có thể hai nhà này sẽ dắt tay nhau tạo phản.



Không, nghĩ quá rồi!



Cậu nhớ rõ mấy tên khốn từng nói muốn nhân vật phản diện được đa số quân lực ủng hộ, sau đó đế vương mới kiếm cớ triệu hồi cha của nam chính về đế đô, chuẩn bị ổn thỏa cho đại chiến sau này, nếu suy ra như vậy, phe của đại ca sẽ có sự tham gia của các tướng quân khác.



Bạch Thời âm thầm hít khí, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ, bất kể thiết lập về thế giới hay cốt truyện đã hỗn loạn và sụp đổ tới cỡ nào, thì những tai họa ngầm trước kia vẫn tồn tại, Ngân Nhạc Sinh chỉ là một việc nhỏ trong số những chuyện ấy, quan trọng nhất là, rất có thể giữa quân đội và hoàng quyền… Có tồn tại mâu thuẫn.



Mâu thuẫn này sẽ từ từ dâng cao đến đỉnh, sau đó hoàn toàn bùng nổ.



Thế là cuối cùng vẫn phải đánh một trận chiến sao?



Đợi đã, không thể tuyệt vọng như vậy, có lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều quá chăng? Bạch Thời im lặng, nói với anh trai mình là muốn đi tìm Joshua. Việt Tu đã giới thiệu đa số những người cần biết cho cậu, đương nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu. Bạch Thời quay người đi, đi được hai bước đã trở lại: “Anh, có chuyện em quên hỏi, anh nói truyền thông có biết chuyện của em không?”



“Hẳn là có.” Việt Tu nhìn cậu, “Không sao, mọi người sẽ không để truyền thông quấy rầy tới em.”



Việc này có tác dụng không? Ông đây là người cấp SS đó, chẳng phải cuối cùng mọi người đều biết sao? Bạch Thời cảm thấy không ổn lắm, giãy dụa một lát, chậm rãi kể lại quá trình huấn luyện quân sự cho anh trai, hỏi thăm anh nên làm thế nào cho ổn thỏa.



Việt Tu mở nụ cười thản nhiên: “Xử lý, cứ giao cho anh xử lý.”



Sảng khoái, thật là đáng tin cậy! Bạch Thời hài lòng vỗ vỗ tay anh, yên tâm rời đi.



Lúc này Joshua và Tống Minh Uyên đang đứng trên sân thượng, chủ đề chính là tấm biển cảnh báo đã biến mất kia, huấn luyện viên Trình là bạn của Ngân Nhạc Sinh, cũng có chút khó chịu với đám người hoàng gia, nếu như Phòng Thiên Kỳ ra tay, chắc chắn y sẽ không bỏ qua, nhưng rất đáng tiếc, huấn luyện viên Trình không tìm được chứng cứ, cũng không có lý do để lục soát tư trang của người ta.



Tống Minh Uyên cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Phòng Thiên Kỳ không ngu, hoàn toàn khác biệt với mấy tên phế vật khác, rốt cuộc thì thái độ của người này đối với A Bạch là gì, chỉ có thể quan sát thêm. Joshua cũng có thể phân tích triệt để sự việc, đang định nói thêm vài câu đánh giá, đã thấy Bạch Thời xuất hiện, liền im lặng nở nụ cười.



Bạch Thời nhìn y, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Ngân Nhạc Sinh là thế nào?”



Khóe miệng Joshua cong cong: “Huấn luyện viên của mấy đứa nói?”



“Chỉ nói anh ta xuất ngũ không phải do thương bệnh.”



Joshua gật đầu: “Thực ra cũng không có gì, đắc tội với một số người, còn cụ thể thì em phải hỏi xem anh ấy có chịu cho anh nói không.”



Bạch Thời thấy sự thật không khác suy đoán của mình là bao, cũng không muốn hỏi nữa, kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi yến hội chấm dứt, nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, về trường nhập học.



Đầu tiên họ sẽ tham gia buổi lễ tựu trường, sau đó đi tìm phòng học khai ban, dự định chọn cán bộ lớp, ngoài ra còn thông báo một số việc quan trọng, tiếp đó chính là họ sắp nghênh đón kỳ thi đầu tiên, bởi vì mùa giải Liên Minh tiếp theo sắp bắt đầu, năm nhất cũng có tư cách tham dự.



Mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía Bạch Thời, cũng giống như truyền thông và fan, họ đều muốn biết người này có đại biểu cho học viện Hoàng Gia đi thi đấu Liên Minh hay không.



Những người có cùng nghi vấn với họ chính là sinh viên ban một năm hai hệ cơ giáp, dù sao mùa giải trước [Tiểu Bạch Đản] cũng đi thi với tư cách là thành viên Phượng Hoàng, chẳng biết lần này có thể đi nữa không, mà nếu đi thì [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] có đi không.



Trì Tả yên lặng nghe lớp trưởng thông báo trong một loạt ánh nhìn lom lom, đang định lấy sách chuẩn bị đi học, thì nghe lớp trưởng nói tiếp: “Còn có một việc, năm học này lớp chúng ta có một sinh viên trao đổi sắp tới, vừa đến đây, hy vọng mọi người có thể chơi với nhau thật vui vẻ.”



Trì Tả khẽ giật mình, những người khác cũng kinh ngạc quá chừng.



Trong trường có sinh viên trao đổi không phải là việc kỳ quái, nhưng dù sao đây cũng là ban một, người có thể vào học ở đây nhất định không đơn giản, nếu thật sự có thực lực như vậy thì vì sao trước kia không chọn học viện Hoàng Gia? Huống chi khai giảng được bao nhiêu lâu rồi mới đến, rốt cuộc là vì sao?



Mọi người oán thầm trong lòng, đồng loạt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sau đó thấy một thiếu niên bước vào, người mặc sơ mi trắng, quần trắng, trong sự đường hoàng toát lên vẻ ưu nhã, cực kỳ đẹp trai.



Người nọ cầm bút viết hai chữ lên bảng đen, quay người nhìn họ: “Mình là Phượng Tắc, xin chào.”



Trì Tả: “…”