Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 156 : Tìm người

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Địa điểm của vòng đầu là sân huấn luyện mô phỏng lớn nhất học viện Hoàng Gia, nếu quan sát từ trên không trung sẽ thấy đây là mô hình của một tòa thành nhỏ, trước kia học viện mua lại mảnh đất này đã không dỡ bỏ kiến trúc bên trong, hàng năm lại tiến hành sửa chữa bảo hành, bởi vậy mọi thứ được giữ gìn khá tốt, khiến cho người ta không khỏi cảm khái một câu: không hổ là học viện Hoàng Gia.



Các con tin đã được đưa vào thành, bị nhốt trong các vị trí riêng biệt, việc các đội cần làm là cứu người, cứu được người của đội cộng thêm ba điểm, cứu được người đội khác cộng một điểm, không giới hạn số người được cứu, vị trí của ban đầu của các đội và con tin đều được rút thăm, hoàn toàn bị phân tán.



Trận đấu sắp bắt đầu, mọi người lái máy phi hành tới địa điểm được chỉ định, chờ đợi tín hiệu vang lên.



Gió mùa này lạnh thấu xương, Bạch Thời đứng đó đón gió một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thư giãn. Bởi vì độc miệng tự tìm đường chết, trước khi đại ca rời đi còn kéo cậu ra chỗ khác một lát, nụ hôn cuồng nhiệt khiến nhiệt độ trong cơ thể cậu bốc cháy ngùn ngụt, nếu không vì sắp phải thi đấu, chắc cậu đã kéo đại ca về phòng làm mấy chuyện rơi hết tiết tháo rồi.



“Ầm!”



Tiếng nổ bất thình lình làm Bạch Thời tỉnh táo lại, cậu liếc nhìn đạn tín hiệu nổ tung trên không trung, lại nhìn về phía Lam —— Đội trưởng của họ bất hạnh trở thành con tin, trước khi đi đã trao quyền quyết định cho Lam, hiện tại họ đều phải nghe theo lệnh của tên này.



Quy tắc nói rằng mỗi đội chỉ có thể cử năm người vào trong thành, những người còn lại sẽ thành lập trụ sở tạm thời.



Trang bị rất đơn giản, chỉ có đồ ăn, dụng cụ thường ngày, mấy khẩu súng và một chút công cụ, không có thứ gì khác, có thể nói tình hình cực kỳ không ổn. Người xem nhìn mà líu lưỡi, phải biết rằng bên cạnh con tin còn có sinh viên năm bốn và các binh sĩ đóng giả bọn cướp canh gác, một tòa thành lớn thế này, biết đi đâu để tìm, mà tìm được rồi thì phải đánh thế nào?



Trước mắt, cả mười đội đều gặp phải vấn đề nghiêm trọng.



Đây là mắt xích đầu tiên trong ngày hôm nay, Bạch Thời và đồng đội thương lượng một lát, cảm thấy muốn đi giải cứu con tin thì phải chuẩn bị trước, chắc có lẽ sẽ không phải chịu cảnh tượng đã thê thảm rồi còn phải nhào đầu vào chịu chết một cách ngu ngốc chứ hả, cho nên rất có thể trong thành thị có thứ gì đó tiếp viện, mà thông tin là một bước cực kỳ then chốt trong hành động quân sự, ít nhất phải có một lính truyền tin đi theo.



Trong đội có thiên tài ngành này, là sinh viên năm hai, năm ngoái người nọ đã từng hợp tác với Lam, lần này đương nhiên cũng sẽ làm việc cần làm. Cậu ta kiểm tra túi công cụ, chần cừ nói: “Không có tinh hạch, em lo đến lúc đó có dụng cụ nhưng không có năng lượng, hy vọng sẽ tìm được tinh hạch, nếu như không tìm thấy… Nhưng mà, chỉ có năm người được đi vào…”



Người nọ không nói hết mà nhìn về phía Lam.



Lam biết rõ ý của cậu ta là tốt nhất nên mang theo một sinh viên ngành chế tạo tinh hạch, nhưng như vậy trong năm người sẽ có hai người không phải là nhân viên chiến đấu, hành động này rất lớn mật, đồng thời cũng tăng nguy hiểm.



Cơ mà… Nhóm họ cũng có vốn liếng để làm điều lớn mật này mà.



Lam nhìn quanh một vòng: “Thế này, cậu, anh, A Bạch, Phượng Tắc, Tiểu Cẩm sẽ tiến vào, những người còn lại tìm chỗ đóng quân, do Joshua chỉ huy.”



Mọi người đồng loạt gật đầu, không có ý kiến. Bọn họ hiểu rõ thực lực của Lam và Bạch Thời, còn Phượng Tắc… Thiếu niên này cuồng loạn đánh bại hết sinh viên hệ cơ giáp năm hai đã không còn là tin tức mới, không ai rảnh rỗi mà đi nghi ngờ năng lực của hắn.



Lam nhìn về phía Joshua, nhắc nhở một câu: ban tổ chức không nói người ở lại sẽ không gặp nguy hiểm. Joshua cười nói đã biết, đưa mắt nhìn họ đi xa, sau đó bắt đầu tìm nguồn nước xung quanh, lựa chọn điểm dừng chân.



Mỗi đội được đưa hai camera hình quả cầu, giờ phút này một cái đang bay bên cạnh họ, một cái khác đã đuổi theo Lam, từ từ tiến vào thành trấn tĩnh mịch.



Cửa sổ mờ mịt khiến ánh nắng mùa đông trở nên trắng bệch, trên đường là vụn giấy và lá rụng rơi rớt, gió lạnh đang lay động khung cửa rỉ sắt nào đó, phát ra tiếng két két u ám, xung quanh tràn đập hơi thở chán chường. Tiểu Cẩm từ từ nhích tới bên cạnh Bạch Thời: “Anh…”




Trải qua mấy tháng quan sát, cậu đã sớm nhận ra quan hệ giữa Velar và đại ca có chút kỳ quái, nói xấu thì cũng không xấu, mà nói tốt thì lại chẳng hề tốt, hoàn toàn không rõ đến cuối cùng, mối quan hệ này sẽ phát triển thành dạng gì nữa.



Bây giờ rất nhiều thứ đã thay đổi, các em gái không phải là hậu cung, Phượng Tắc không phải là tiểu đệ của nhân vật phản diện, nhân vật phản diện không gia nhập Trọng Huy, mà nhân vật chính cũng đã không cùng phe với hoàng gia nữa rồi… Theo nguyên tác, có thể nhân vật phản diện sẽ phản bội hoàng gia, chỉ là không biết thế giới này có phát triển tới bước ấy không nữa.



Nếu như đến, người leo lên địa vị cao nhất… Sẽ là ai?



Lam phát hiện Bạch Thời đang đứng đờ ra, hơi nghiêng đầu: “Em trai, nhanh lên.”



Bạch Thời đáp lại, đi theo họ rời khỏi tòa nhà.



Gió đang nổi lên, lá cây bị thổi vang lên từng đợt âm thanh xào xạc, hình như trời cũng hơi âm u, thành trấn càng yên ắng hơn, dường như chạng vạng đang đứng sững sững nghiêm nghị, yên lặng chờ đợi một trận chiến… Không rõ kết cục.



——— ————



Tác giả phát biểu: Ngoại truyện vô trách nhiệm ——



Bạch Thời: “Các du khách, bây giờ các bạn đang được quan sát loài động vật linh trưởng có tên là Tống Minh Uyên, nghe nói là cấp song S, bộ dạng cực kỳ đẹp đẽ.”



Đội Hoàng Gia đồng thanh: “Ồ—— “



Tống Minh Uyên đứng trong lồng: “Em muốn chết phải không?”



Bạch Thời: “… Nó biết nói tiếng người, có trí tuệ rất cao.”



Tống Minh Uyên: “…”



Đội Hoàng Gia: “Hướng dẫn viên…”



Bạch Thời: “Có chuyện gì?”



Đội Hoàng Gia: “Lồng sắt hỏng rồi.”



Bạch Thời: “…”



Bạch Thời ném mic, quay đầu chạy như điên.