Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 158 : Bất mãn

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Tia sáng màu đỏ cuối cùng nơi chân trời dần biến mất, màn đêm buông xuống, cả thành thị đều rơi vào bóng tối âm u, gió lạnh xuyên qua khe hở của các tòa nhà, mang theo từng đợt âm thanh nghẹn ngào sâu kín. Sắc mặt Tiểu Cẩm trắng bệch, nhút nhát e lệ nhích nhích tới, run rẩy túm lấy góc áo của anh trai.



Tống Minh Uyên lại trở về làm đội trưởng của Hoàng Gia, anh liếc nhìn Tiểu Cẩm, ra lệnh: “Lui lại.”



Tiểu Cẩm hít hít mũi, yên lặng rúc rúc về phía anh mình, nghẹn ngào: “Không, không, không đâu, em sợ, sợ… Hức…”



Bạch Thời nhìn em gái đáng thương, phát hiện ánh mắt đại ca lia tới, trái tim nhỏ lập tức run lên, nhưng cũng may mà họ đã tới nơi dừng xe, tâm trạng bất an của Tiểu Cẩm giảm xuống một chút, được dỗ dành hai câu mới chủ động buông góc áo Bạch Thời và leo lên xe.



Xe của thế giới này tận dụng tối đa không gian, sáu người ngồi trong một chiếc xe việt dã cũng không hề chật, Tống Minh Uyên bảo Lam lái xe, bản thân anh mượn ánh sáng đèn pin để dò bản đồ, vừa nói: “Quan sát hai bên đường, một xe quá ít, tốt nhất là tìm được một chiếc khác.” Anh dừng lại, nhắc nhở, “Bọn cướp có tổng bộ, có lẽ khi con tin được cứu xong họ sẽ phái người truy đuổi, tất cả chú ý một chút.”



Lam mỉm cười lên tiếng, chuyện này họ đã thương lượng, cũng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cho nên mới muốn thử xem liệu có tìm được cơ giáp hay không, như vậy sẽ có lợi hơn. Tống Minh Uyên khẽ vuốt cằm, chẳng mấy chốc đã xem hết bản đồ, gấp lại, nhìn về phía trước.



Điện trong thành phố chưa bị cắt hẳn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một ánh đèn đường dìu dịu, một vài tòa nhà cao tầng và quán bar cũng phát ra ánh sáng, có điều tác dụng của chúng là làm cho người ta hoang mang, chắc bên trong sẽ không có ai. Thành thị chìm vào tĩnh lặng, hơn nửa đã bị bóng tối nuốt chửng, quỷ dị như một cảnh tượng tận thế.



Hội trường vẫn kín người hết chỗ, đa số sinh viên ăn tối xong đều quyết định quay lại xem thi đấu, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ, bởi vì mọi người đều hiểu, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.



Trước mắt chỉ có học viện Hoàng Gia giải cứu con tin thành công, đội ngũ học viện quân sự số một Murs đã tìm đến đúng nơi, không biết có thể giải cứu đồng đội một cách thuận lợi hay không, ngoài ra hai đội đến từ Bell cũng dần dần tiếp cận bên ngoài, những đội còn lại đều trong giai đoạn tìm tòi, đêm tối tăng khả năng giải cứu thành công, nhưng lại cực kỳ bất lợi cho hành động.



Lam không bật đèn xe, ánh mắt đã thích nghi với bóng đối, nhanh chóng lái tới gần trung tâm cơ giáp: “Lái qua hay dừng ở gần đó.”



Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát: “Mọi người đợi ở đây một lát, anh và A Bạch đi xem trước.”



Lam không có ý kiến, đưa mắt nhìn họ rời đi. Trước ngực hắn vẫn cài huy hiệu đội trưởng, bên trong có trang bị định vị, camera trí tuệ nhân tạo sẽ dựa vào nó để đi theo, nhưng sau khi giải cứu đại ca xong hắn lại quên bẵng mất, khiến cho camera vẫn đứng im tại chỗ, không hề đi theo đại ca và A Bạch.



Lúc này Lam mới phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu cười cười với camera.



Người xem nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ bất mãn!



Đừng tưởng cậu cười đẹp là bọn tui sẽ thấy thỏa mãn nhá, nói cho cậu biết, không đời nào! Bọn tui muốn xem nam thần a a a! Rốt cuộc thi hai người kia đang làm gì chứ! Ban tổ chức, mấy ông có thể thu hẹp phạm vi của camera quay toàn cảnh không?!



Fan của Lam thì không nén nổi nghi ngờ, ngô vương có một cái đầu toàn là ý xấu, đừng bảo là cố ý nha? Định tạo cơ hội thế giới hai người cho họ? Được rồi, trái tim tan nát của bọn tui đã được gắn lại, miễn cưỡng tha chứ cho anh đấy, thực ra ngài không lấy được Tiểu Nhị Hóa thì cứ thu Tiểu Bạch Đản hay Joshua cũng được.



Đương nhiên Bạch Thời không biết những người khác nghĩ gì, cậu đi theo đại ca về phía trước, nhanh chóng phát hiện một sự kiện, chớp mắt mấy cái: “Quả cầu không đuổi theo.”



Tống Minh Uyên có chút kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đã hiểu cậu đang chỉ quả cầu camera, bình tĩnh ừ: “Muốn làm gì?”



“Không muốn làm gì cả.” Bạch Thời nói xong thì dừng một chút, cảm thấy câu vừa rồi khiến trái tim cậu ngứa ngứa, “Hay là hôn một cái…”




Bạch Thời: “…”



Bạch Thời hỏi: “Anh đâm thế không đến mức chết chứ?”



Sinh viên năm bốn phẫn hận nói: “Các cậu sẽ để lại người sống?”



“Chắc là không?”



“Chẳng phải là xong rồi sao! Mau thả tôi xuống, tôi muốn về phòng ngủ!”



“… Ồ.”



Tống Minh Uyên dừng máy phi hành, triệu tập một cuộc họp, nói sơ qua về tin tức trước mắt, sau đó liếc nhìn thời gian, tùy tiện ăn gì đó, dặn mọi người nghỉ ngơi cho tốt, rạng sáng sẽ hành động.



Túi ngủ của thế giới này có công năng phát nhiệt, cho dù ngủ ngoài trời vào mùa đông cũng rất ấm áp, đương nhiên Bạch Thời phải ngủ cùng lều với đại ca rồi, cậu nhìn anh trong bóng đêm, móng vuốt nhỏ luồn vào vạt áo sờ sờ. Tống Minh Uyên kéo bạn nhỏ này vào lòng, hôn khóe môi cậu. Bạch Thời lại sờ thêm mấy cái, cảm giác rất thỏa mãn, ôm anh ngủ thật say.



Trận đấu vẫn đang tiếp tục, các đội khác chịu đói khổ lạnh lẽo, cố gắng lần dò trong thành thị xa lạ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, phải nói là vô cùng thê thảm, hai đội trong số đó đang do dự có nên về trước hay không. Trong số khán giả đang ngồi xem hiện nay, có khá nhiều người nói muốn tham dự giải đấu lần này, nhưng khi nhìn đến đây, đa số không thể nén nổi sợ hãi, tất cả đều cảm thấy đây không phải là nơi cho người sống, sau đó lại liếc mắt nhìn đội nhà, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã đến rạng sáng, tiểu đội Hoàng Gia dậy rất đúng giờ.



Trang thị truyền tin đã được chuẩn bị đầy đủ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên không cần dẫn theo nhân viên không thể chiến đấu, lần này người vào thành là Tống Minh Uyên, Bạch Thời, Lam, Joshua và Phượng Tắc.



Khán giả đang buồn ngủ, vừa nhìn cảnh tượng này đã thấy máu sói sôi trào, mẹ nó, sức chiến đấu mạnh mẽ, nam thần à, anh muốn đi đào hang ổ của người ta sao!



Tống Minh Uyên mở bản đồ, yên lặng nghe từ khóa của những con tin khác, nhanh chóng đánh dấu vào bản đồ, bình tĩnh nói: “Gần trước xa sau, tôi đoán đợi khi các đội cứu được con tin, tín hiệu cho phép giao chiến sẽ vang lên, lúc ấy chúng ta sẽ giải quyết hết.”



“Vâng!”



Lam cười nhắc nhở: “Đạn của chúng ta có hạn, tốt nhất là phải bổ sung.”



Phượng Tắc suy nghĩ: “Tôi nhớ trên bản đồ có kho vũ khí hay là cửa hàng buôn bán vũ khí, không đánh dấu à?”



Tống Minh Uyên lia mắt nhìn một lượt, vẽ thêm một vòng tròn: “Thời điểm đi qua cục cảnh sát nên vào xem.”



Mọi người lại gật đầu, lên xe tiến vào thành thị một lần nữa.