Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 16 : Lam sí

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Cuộc sống của Bạch Thời lại bắt đầu trở nên có quy luật.



Buổi sáng hoàn thành huấn luyện thể năng và tinh thần lực, làm nhiệm vụ hàng ngày, buổi chiều đeo kính lên mạng chém giết với người ta, buổi tối lại chìm đắm trong buồng mô phỏng. Vì tránh thao tác thực tế và chiến đấu không quen tay, cứ cách hai ngày cậu sẽ để ra thời gian sống cưỡi cơ giáp của mình đi luyện tập, cuộc sống khá đầy đủ.



Nhớ lại con đường phấn đấu này, từ một thanh niên tốt ở nhà gõ chữ, cho tới bây giờ hung tàn thịt sói giết hổ, trải qua vô số lần muốn chết nhưng vẫn gắng gượng sống tiếp, Bạch Thời sâu sắc cảm thấy từ người sắt đã không còn đủ để hình dung bản thân nữa rồi, cậu nên được gọi là Tiểu King Kong siêu cấp vô địch.



Trang viên rất yên tĩnh, thanh niên đón bọn họ lúc trước không ở nơi này, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên tới thăm họ một chuyến. Hôm nay thanh niên tò mò nhìn lịch huấn luyện của Bạch Thời, giật mình bàng hoàng, không nhịn được phải đi tìm Trì Hải Thiên, nói thẳng là Bạch Thời còn nhỏ như vậy, thật sự chịu nổi sao?



Trì Hải Thiên lạnh nhạt ừ một tiếng, từ rất lâu trước kia ông đã phát hiện thể năng của Bạch Thời tốt hơn cấp C rất nhiều, hơn nữa tính cách cũng rất mềm dẻo, đôi khi hơi bốc đồng, nhưng khả năng chịu đựng khá mạnh.



Còn nữa, bất kể bài huấn luyện ông sắp xếp có khó khăn thế nào, Bạch Thời cũng chưa từng nghi vấn và phản kháng, nhiều lắm cũng là giãy dụa một cách yếu ớt, gần như có thể bỏ qua. Thậm chí thái độ đương nhiên kia còn khiến người ta sinh ra ảo giác, như thể đây không phải là vấn đề bị bắt làm, mà vốn là cần phải làm như vậy, cam chịu như vận mệnh đã an bài.



Trì Hải Thiên đã từng rất kinh ngạc với biểu hiện ấy, nhưng lại nhớ tới hình ảnh Bạch Thời nghiêm túc nói mình nhất định sẽ trở thành cơ giáp sư, liền hiểu quyết định của cậu, cũng thấy vui mừng.



Đương nhiên thanh niên sẽ tin tưởng phán đoán của Trì Hải Thiên, thấy ông nói thế, không khỏi giật mình lần nữa, cũng hiểu Bạch Thời nhất định là thiên tài khó gặp, lại nhìn thêm mấy lần, thấy cậu nhìn sang liền mỉm cười.



Hôm nay thanh niên tới là để thăng cấp hệ thống buồng mô phỏng.



Buồng mô phỏng này mô phỏng theo hình thức của cơ giáp cấp thấp, Bạch Thời đã qua cửa rồi, trước kia Trì Hải Thiên không hạn chế thời gian qua cửa, nếu thời gian rút ngắn hơn, độ khó cũng tăng lên, vì vậy ông liền tìm người tới viết lại phần mềm.



Trì Hải Thiên bảo người ta đi làm việc, sau đó mở người máy lên để vận chuyển đồ đạc bên ngoài vào phòng. Bạch Thời liếc nhìn, phát hiện ra đây cũng là một buồng mô phỏng khác, lớn hơn cái cũ kia một chút.



“Là trung cấp đấy.” Thanh niên cười nói, “Bình thường anh bận quá, gần như không đụng tới, nên chuyển thẳng tới đây luôn, em cứ chơi thoải mái nha, đừng khách khí!”



Trung cấp! Bạch Thời chấn động, giật mình nhìn qua.



Thao tác của cơ giáp trung cấp phức tạp hơn cấp thấp, động tác cũng linh hoạt hơn, cậu vẫn chưa có cơ hội thử, ban đầu còn lo lắng đợi khi cơ giáp trong Tranh Bá lên cấp, liệu cậu có bị khó chịu vì không thích nghi nổi không, ai ngờ lại có người đưa tới cửa nhanh vậy.



Bạch Thời nói cám ơn, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa thanh niên và Trì Hải Thiên, cảm thấy đây là ý của lão đầu, từ khi bắt đầu suy đoán Trì Hải Thiên có vấn đề, cậu liền ôm thái độ hoài nghi với mấy sự trùng hợp này.



Trì Hải Thiên phát hiện ra tầm mắt của Bạch Thời, liếc cậu một cái, dặn dò: “Đừng lo lắng, đi huấn luyện đi.”



Bạch Thời vô thức quay người đi hai bước, sau đó dừng một chút, lại quay lại: “Huấn luyện chiến đấu hôm nay học bài mới ạ?”



Trì Hải Thiên biết rõ bài mới là chỉ kỹ xảo phòng khi bị đánh lén, không biết gần đây oắt con này trúng gió gì, đột nhiên có hứng thú với nó, hơn nữa còn cực kỳ để bụng, đã học liên tiếp mấy ngày vẫn không chịu yên, ông im lặng nửa giây: “Ngươi cứ đòi học cái này mãi làm gì?”



Tui sẽ nói cho ông biết là do tui sợ có một ngày sẽ bị người ta nhét vào bao tải vác đi bán nội tạng sao? Bạch Thời giữ nguyên nét mặt vô cảm: “Con thích.”



Trì Hải Thiên nói thầm một tiếng suy nghĩ của oắt con rất khó hiểu, nói: “Không, học thế là đủ rồi, sau này tự ngươi sẽ tìm được gợi ý trong thực chiến.”



Bạch Thời nghe vậy đành bỏ cuộc, chăm chú huấn luyện một hồi, sau đó đeo kính online.
Bạch Thời yên lặng nhìn hắn, thao tác của cơ giáp cấp thấp rất đơn giản, dưới tình huống cơ giáp giống nhau, cả hai bên đều thuần thục thao tác, đương nhiên Lam Sí có kinh nghiệm thực chiến sẽ nhiều ưu thế hơn, cậu thua cũng không oan uổng, nhưng có một chuyện khiến Bạch Thời rất chú ý, dù sao cậu cũng là nhân vật chính mà, trong đoạn cốt truyện này, với tư cách là người cùng lứa, Lam Sí có thể đánh với cậu đến mức này, nói rõ thực lực rất mạnh, về điểm ấy, cậu có thể suy ra từ những gì Trì Hải Thiên nói.



Nhưng trong ấn tượng của cậu, trong số những nhân vật khá nghịch thiên, ngoại trừ nhân vật chính và nhân vật phản diện luôn khiến hoa cúc của cậu xiết chặt kia, thì còn có mấy người nữa, đa số đều cùng phe với nhân vật phản diện, liệu Lam Sí này… Có thuộc phe cậu không?



“Sao thế? Không gọi được à?” Lam Sí thấy cậu không đáp, khẽ cười một tiếng, “Cậu gọi một tiếng ca, tôi sẽ nói cho cậu biết.”



Bạch Thời hoàn hồn, nhìn hắn vài lần, cảm thấy nói thế nào cũng là bọn họ gặp nhau trước, huống chi người này còn nhắc đến Leagues, tuy nói muốn thi đấu phải bán thận, nhưng xem tình huống trước mắt thì chắc người này cùng phe với cậu chứ hả… A?



“Nói gì đi, lại rời mạng rồi hả?”



“Không có.”



“Gọi một tiếng ca nào.”



“Đợi cậu đánh thắng tôi rồi nói sau.” Bạch Thời nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lập tức tập trung chú ý, hai tay đặt trên bảng điều khiển, chăm chú nhìn về phía trước, cậu muốn trả lại hai lần ăn hành lúc trước cho người này!



——— ——————



Tác giả phát biểu: lại có tiểu kịch trường…



Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻



Thường: “…”



Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻



Thường: “…”



Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻



Thường: … Thiếu gia, cậu bình tĩnh chút.



Tống thiếu gia khí phách lia mắt một vòng, cười đáng sợ tới nổi da gà: Cô có một cơ hội để nói.



Bạn Thường lệ rơi đầy mặt: Cậu sẽ được lên sàn ngay.



Giọng Tống thiếu gia rất dịu dàng: Ngoan.



Bạn Thường rơi lệ, bà nó, cậu có thể thu liễm khí thế một chút được không, cười dịu dàng như vậy cũng khiến người ta phát run đó?!