Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 175 : Vùng chết
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Thời điểm Bạch Thời đang tìm Thừa Viêm, người nọ cũng đang tìm cậu, hai người đi quanh quẩn trong rừng rậm mất một giờ mới gặp được. Thừa Viêm nhìn xe cơ khí của Bạch Thời, tự hiểu nó là do cơ giáp biến thành, lại so sánh với đoạn đường vất vả mình phải đi hơn một giờ qua, cực kỳ khó chịu.
“Đáng tiếc, tao còn tưởng nó đá mày xong sẽ chạy tới đá thêm mấy cú nữa.” Thừa Viêm cười lạnh, khoanh tay dựa trên tàng cây, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, trong thời gian ngắn đừng hy vọng rời khỏi đây… Mày làm gì thế?”
Ánh mắt Bạch Thời toát ra nhuệ khí, căn bản không muốn nói nhảm với tên này.
Hình ảnh Trọng Thiên tìm được rất rõ ràng, cậu biết đây chính là tên bắt cóc ôm nhị ca qua cửa kiểm an, mặc dù đã thay đổi khuôn mặt, nhưng giọng nói không thay đổi, quả nhiên là Cẩu Thặng. Bạch Thời lao thằng về phía y, ngay lúc sắp tiếp cận liền thu cơ giáp lại, mượn thế xông tới trước mặt, ngang nhiên giáng xuống một quyền.
Thừa Viêm rất biết cách nắm lấy cơ hội, y biết nếu mặc kệ để Bạch Thời trở về, sau này muốn làm thịt người này sẽ khó hơn, cho nên y không có ý định ẩn nấp, mà lên kế hoạch có thể bắt thì bắt, không bắt được thì làm thịt. Lúc nói chuyện y đã âm thầm chuẩn bị, giờ phút này nhẹ nhàng né tránh, sau đó nhanh chóng nâng đầu gối.
Bạch Thời dùng sức đỡ đòn, lui về phía sau nửa bước, tinh thần lập tức liên kết với Lục Việt. Sợi dây quấn quanh cổ tay cậu nhận được mệnh lệnh, hơi nhúc nhích một chút, lập tức phân giải rồi hợp lại thành một thanh kiếm lớn, được chủ nhân cầm lấy hung hăng bổ xuống.
Ầm——!
Thừa Viêm vẫn luôn đề phòng cơ giáp của Bạch Thời, trong lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, y lôi dao găm ra ngăn cản được một chút, bản thân bị khí lưu khủng khiếp đẩy lui năm mét, ánh mắt liếc nhìn dao găm nứt bắt đấy lóe lên sự nguy hiểm: “Có giỏi thì đường đường chính chính đánh nhau với tao.”
Bạch Thời nghĩ thầm, mày tưởng ông ngu lắm hả, nhỡ mày đột nhiên chơi chiêu hiểm thì sao đây? Cậu tiến lên: “Ông đây đang đánh mày một cách rất quang minh chính đại!”
Cặp mắt Thừa Viêm lạnh lùng, tiến tới nghênh đón.
Hai người lao vào giao chiến, Thừa Viêm bị thiệt thòi ở phần vũ khí, nhưng kinh nghiệm thực chiến phong phú, hơn nữa y đã để lại cho mình đường lui, không có ý định liều mạnh với Bạch Thời. Trong đầu Bạch Thời tràn đầy suy nghĩ đánh chết tên này, động tác càng lúc càng nhanh. Thừa Viêm vừa né tránh, vừa đánh giá thực lực của Bạch Thời, dần dần yếu thế.
Tốc độ của hai bên rất nhanh, cây có xung quanh bị công kích liên tiếp, bị tàn phá tới nỗi tiếng rào rào liên tiếp vang lên, cành lá bay tứ tán ra ngoài, trận chiến giữa người cấp độ S cho dù không dùng cơ giáp cũng rất khủng bố.
Hai người chưa đánh được vài phút, một con khủng long heo đi qua đã phát hiện ra họ, nó cảm thấy dây thần kinh mảnh mai mẫn cảm của mình bị động chạm dữ dội, lập tức nổi giận gầm lớn, ầm ầm chạy tới đè nát chướng ngại vật, chỉ vài giây đã đạp ngã hai cái cây.
Bạch Thời: “…”
Thừa Viêm: “…”
Nụ cười của hai người cứng lại, lập tức quay lưng chạy như điên, vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Mặc dù hình thể của khủng long heo khổng lồ, lại vô cùng hung tàn, nhưng chỉ số thông minh rất thấp, nó giận dữ tìm hai vòng xung quanh rồi mới bỏ đi. Bạch Thời nép vào một gốc đại thụ yên lặng chờ đợi, xác nhận nó đã đi thật xa mới chui ra ngoài, dò xét xung quanh, ra lệnh cho Lục Việt quét hình, sau đó nhanh chóng tìm được Thừa Viêm, bắt đầu một trận chiến mới.
Thừa Viêm vẫn ở thế bị động, nghiêng người đỡ đòn, giọng nói lạnh lẽo: “Mày muốn đánh tới khi nào?”
Bạch Thời bước vào, đóng cửa cái rầm.
Lam nằm trên giường hai ngày, cuối cùng cũng từ từ khôi phục, hắn đi ra ngoài dạo quanh với Joshua, mua rất nhiều đồ dùng cần thiết, thuận tiện tới đấu trường ngầm xem mấy cuộc tranh tài. Mưa trên sao Mê Điệt vẫn rơi tí tách như mấy hôm trước, cả mười ngày chỉ có vỏn vẹn ba ngày nắng ráo. Lúc Tống Minh Uyên tới nơi là một ngày trời đẹp, đi cùng anh không chỉ có Việt Tu mà còn có Trì Tả và anh hai của Tống gia – Tống Minh Kiệt.
Tống Minh Uyên hỏi: “Không có tin tức?”
Phi Minh lạnh lùng lắc đầu.
Tống Minh Uyên chỉ ừ, bước chân không ngừng lại, lên thẳng phi thuyền xuất phát.
Trì Tả nhìn Lam, nhẫn nhịn thật lâu, đi qua đưa cho hắn vài hình dán dễ thương, nói cho hắn biết tất cả chỗ này đều là của các fan thức đêm vẽ rồi đưa cho người ta làm đó. Lam liếc nhìn, phát hiện trong mấy hình dán kia, ngoài hắn ra còn có một người khác, mỉm cười nhướn mày: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Không biết vì sao, chuyện của các anh đã bị đồn khắp nơi rồi.”
Lam khẽ giật mình, trong đầu lập tức nhớ tới hôm học việc tổ chức tiệc, Joshua bị ai kia gọi ra nói chuyện riêng, nếu gần đó có sinh viên nào nghe thấy, sau đó đồn khắp nơi, đương nhiên mọi người cũng biết hắn “thầm mến” Joshua rồi.
Trì Tả do dự một chút, thấy Joshua cũng nhìn về phía này, liền dùng máy truyền tin lên mạng, đưa trang web cho họ xem. Độ nổi tiếng của Lam thì không thể nghi ngờ rồi, mà Joshua là ngôi sao mới của chiến đội Tinh Diệu cũng có vô số fan, bởi vậy chuyện này gây chấn động cực kỳ lớn, có thể nói hiện tại cả giới đều hô hào gào thét đòi hai người đến với nhau.
Lam: “…”
Joshua: “…”
Lam nhìn từng dãy “Ủng hộ ngô vương, ngô vương cố lên”, không biết xấu hổ mà nói: thật cảm động, quay người bước lên khoang điều khiển tìm đại ca, hỏi: “Phía trước là khu vực không ai quản lý, muốn xuống hỏi thăm không?”
“Không cần, Trọng Thiên sẽ tìm tín hiệu của Lục Việt, chúng ta bay thẳng.” Tống Minh Uyên nhìn bản đồ vũ trụ, vẽ vòng tròn lên một khu vực, “Đến đây.”
Lam nhìn sang, phát hiện là khu vực chết nổi tiếng, điểm Bạch Thời hạ cánh mà Trọng Thiên đưa ra bắt đầu từ nơi này.
——— ————
*30 độ vĩ Bắc: Khu tam giác Becmuda nằm ở 300 vĩ Bắc. Điều làm mọi người khó hiểu là, nhiều vùng nằm trong khu vực ở 300 vĩ Bắc cũng là nơi máy bay hoặc tàu thuyền hay bị mất tích chứ không chỉ riêng Becmuda. Người ta gọi nơi đây là “khu vòng xoáy chết”.
*Bông hoa cao lĩnh: ý đơn giản là chỉ bông hoa nằm rất cao trên núi, nếu là bông hoa trên núi cao, vậy thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Cho nên nghĩa bóng của nó để chỉ một nhân vật hoặc sự vật quá tốt đẹp, cũng có thể dùng trong nghĩa cao quý đến nỗi không thể nào chạm vào.