Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 19 : Giao chiến

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Khu thi đấu của Tranh Bá cực kì lớn, cũng không phải là kiểu không gian đơn sắc tẻ nhạt, mà được lấy cảm hứng từ võng du, hình ảnh thiết kế cực kỳ đồ sộ, khí thế mênh mông, đưa mắt nhìn hoàn toàn không thấy điểm cuối, chỉ có thể nhìn ánh sáng để lại khi các tuyển thủ được hệ thống chuyển đi.



Phòng đấu và phòng luyện tập đều được xếp dọc bên ngoài đấu trường, thành một hình bầu dục khổng lồ, tạo ra đấu trường này, không gian ở chính giữa rất lớn, ngoại trừ nơi cho các tuyển thủ nghỉ ngơi và trao đổi, thì còn có khu khán đài và khu tuyển chọn.



Khu khán đài còn có các dãy ghế để mọi người có thể ngồi thưởng thức trận đấu một cách thoải mái nhất, khu tuyển chọn lại là một khu vực trống rỗng, chỉ cần sau khi tuyển thủ ra khỏi phòng đi một vài bước, hệ thống sẽ tự động mở ra chức năng này, lúc ấy người kia có thể điều khiển giao diện để lựa chọn số phòng mình muốn tới luyện tập, ấn xác nhận là sẽ được truyền tống ngay lập tức.



Khu vực Bạch Thời chọn là tinh hệ, tất cả các tuyển thủ đều tập trung ở đây, có thể đoán diện tích của khu thi đấu lớn thế nào. Bởi vậy dưới loại tình huống cậu và Lam Sí vừa mới bàn về [Thiếu Gia], thế mà vừa ngẩng đầu đã thấy người ta đứng trước mặt mình, lập tức đoán ngay đây là tác dụng của cốt truyện, nếu không thì phải có vận khí lớn đến nhường nào mới khiến họ chạm mặt một cách tình cờ như vậy chứ.



Tư liệu của người này rất đơn giản, độ tuổi khoảng 18 – 30, cơ giáp cấp thấp nhất đẳng, có thắng có bại, số liệu rất bình thường và rất tầm thường, khiến cho cậu không nén nổi kinh ngạc, Lam Sí nói rằng người này rất mạnh, mạnh ở chỗ nào, sao cậu nhìn mãi cũng không thấy?



Bạch Thời cảm thấy kỳ quái, lại nhìn thêm lần nữa, phát hiện số liệu ghi lại lần thi đấu cuối là cách đây rất lâu, từ lúc ấy cho tới bây giờ đều không đấu thêm một trận nào, nghĩ thầm: có lẽ là chuyển sang thực chiến rồi, cũng có thể vì gặp một vị danh sư, khoảng thời gian này đều luyện tập trong phòng huấn luyện, dần dần trở nên mạnh mẽ, có bản lĩnh hơn, hoặc là… Tài khoản này không phải là của người nọ, chỉ là đồ đi mượn thôi.



Đến cùng thế nào, cậu phải đích thân thử xem mới được.



Đứng khoảng cách gần như thế này có thể đối thoại, Bạch Thời nhìn đối phương: “Muốn đánh một trận?”



Mấy vị quản lý của câu lạc bộ đã có mặt ở đấu trường, theo sát Tống Minh Uyên tới đây, vậy là thấy Bạch Thời hỏi liền gào thét trong lòng: nói nhảm, chứ không thì cậu nghĩ vì sao thiếu gia của bọn tôi lại chặn đường cậu hả? Vậy nên là, tổ tông à, cậu nhanh nhanh đồng ý đi nha, mau mau đánh xong, bọn tội mới được giải thoát sớm, cảm ơn nhiều!



Mặc dù không rõ nét mặt của thiếu gia là hỉ hay nộ, nhưng họ đều biết dạo gần đây người này không được thoải mái cho lắm, dù sao bất kể là ai bỏ hơn nửa tháng để chạy ngàn dặm xa xôi từ chủ tinh tới nơi hẻo lánh này, lại nhận được tin người mình muốn tìm đã biến mất, cũng không vui vẻ nổi.



Chỉ là Tống thiếu gia không phải là người dễ bỏ cuộc, anh xem lại mấy video trận đấu, lại nhìn số thời gian mỗi trận đấu [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] của mà hệ thống cho ra, từ đó liền quyết tâm, ra lệnh cho họ phải phái toàn lực ngày đêm quan sát kỹ, nếu có tin tức là báo lại ngay.



Ngày lại qua ngày, đối phương vẫn không xuất hiện, bọn họ nơm nớp lo sợ, cảm thấy càng ngày thiếu gia càng khó chịu hơn. Tuy sự xuất hiện của Lam Sí đã thành công khiến thiếu gia phân tâm, nhưng khi thiếu gia đánh với Lam Sí mấy trận và tình cờ biết được chuyện của Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, sự kiên trì ấy lại xuất hiện, thậm chí đến tết rồi cũng không chịu về nhà, bắt họ cũng phải ở lại câu lạc bộ, áp lực thật là lớn.



Bây giờ, cuối cùng họ cũng đợi được Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa rồi, đương nhiên hy vọng hai người này có thể dứt khoát một chút.



Giọng điệu của Tống Minh Uyên rất bình tĩnh: “Ừm, dám không?”




Quả nhiên, Bạch Thời phía bên kia đã không kịp né đòn, tiếp tục bị đánh bay, va mạnh vào vách tường.



Tống Minh Uyên đưa tay khởi động pháo, sau đó bắn liên tiếp ba quả pháo năng lượng, đồng thời rút kiếm ra, phóng về phía đối phương theo ánh lửa chói mắt.



Đám hỏa lực này không chỉ chặn kín các lối thoát của Bạch Thời, mà còn có thể tạo ra tổn thương không nhỏ, đợi cậu sống sót qua đòn này, một kiếm liền chém tới trước mặt, Bạch Thời sẽ bị tiêu diệt ngay, thắng bại cũng rõ.



Từ trong ánh lửa, Bạch Thời đã nhìn ra ý đồ của người này, cậu đưa mắt liếc đạn pháo bay về phía mình, ánh mắt âm trầm.



Một giây này kéo dài vô hạn, mọi người chỉ thấy cơ giáp của Bạch Thời khẽ lóe lên, không sợ hãi mà tiến tới ngênh đón đạn kháo, bóng dáng cậu bị hỏa lực vây quanh, đồng thời bên tai còn truyền tới một tiếng vang nhỏ, hiển nhiên đã trúng đạn, nhưng chỉ một giây sau, Bạch Thời đã xuyên qua ánh lửa trùng trùng, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, uy phong lẫm liệt.



Đồng tử của Tống Minh Uyên đột nhiên co lại, Lam Sí chợt rùng mình, mấy vị quản lý đồng loạt khiếp sợ, nét mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



Bạch Thời lướt qua sát lưỡi kiếm, nhanh chóng áp sát tới trước mặt Tống Minh Uyên, ầm một tiếng, nện cho đối phương bay ra ngoài.



Động tác không ngừng lại ở đây, tranh thủ lúc đối phương chưa kịp ổn định cơ thể, cậu đã bắn ra một pháo, rút kiếm sau lưng chuẩn bị phản kích, nhưng lúc này hình ảnh của Bạch Thời lóe lên, lập tức biến mất.



Mọi người sững sờ hai giây, thốt lên: “Cậu ta rời mạng rồi hả? Có chuyện gì xảy ra thế?”



Tống Minh Uyên đứng giữa không trung, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi —— Dưới tình huống không thể tránh né, Bạch Thời dùng một cái giá lớn để đỡ một phát pháo, ngay sau đó lập tức tránh đi hai phát pháo còn lại, xuất hiện trước mặt anh như kỳ tích.



Tống Minh Uyên không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, cũng không cho rằng lúc trước Bạch Thời đang che giấu thực lực, mà nghĩ tới một khả năng, đó chính là trong một khoảng thời gian ngắn, tinh thần lực của người này đã tăng tới trình độ cực kì kinh khủng, nhờ vậy mới tìm được lối thoát trong đám hỏa lực trùng trùng điệp điệp ấy.



Nếu như đối phương giữ vững trạng thái này mà chiến đấu tiếp, cho dù anh có thắng cũng không hề nhẹ nhõm.



Tống Minh Uyên lại chờ thêm vài giây, không thấy trong phòng có động tĩnh gì, liền giật phắt kính ra, nhìn các vị quản sự cũng vừa rời mạng, nheo mắt lại: “Bất chấp mọi giá, tìm được cậu ta cho tôi!”