Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 193 : Trợ lý
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Có lẽ máu của Bạch Thụy thú sẽ là mấu chốt giải quyết vấn đề suy yếu phổ biến của con lai.
Sau khi trợ lý thức trắng đêm ngồi trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tư liệu đã cho ra kết luận này, ngày hôm sau hào hứng chạy đi tìm Hướng Văn, muốn rút thêm một túi máu. Hướng Văn thật sự hận không thể cắn chết tên này, không nhịn được mà nghi vấn, chẳng phải tình huống bình thường đều chỉ cần một ống sao, vì cái gì vừa chạy tới đã đòi một túi. Trợ lý nói: “Nghe nói lát nữa các cậu sẽ lên bờ chơi, có thể hôm nay không trở lại.”
Hướng Văn hậm hực nói: “Hôm nay tôi không về, ngày mai ngày kia cũng phải quay về chứ?”
Trợ lý im lặng hai giây: “Được rồi, thật sự là tôi sợ cậu chạy mất.”
Hướng Văn: “…”
Bạch Thời cũng có mặt trong phòng, vội vàng đứng dậy kéo tên ngốc đang nổi giận muốn nấu canh cá qua một bên, chuyển chủ đề về việc chính, hỏi thăm xem có thật sự xác định vấn đề này liên quan tới Bạch Thụy thú không.
“Trong tư liệu có một vài số liệu về Bạch Thụy thú, tôi cảm thấy có lẽ trước kia tổ chức đó đã bắt được Bạch Thụy thú.” Trợ lý phỏng đoán, “Cũng rất có thể ông chủ giấu mặt kia đã giải quyết được vấn đề tuổi thọ ngắn nhờ việc này.”
Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống: “Ý của anh là gã chưa chết?”
Trợ lý gật đầu: “Nếu giả thiết của tôi chính xác, nếu gã cũng không xảy ra chuyện gì, có lẽ vẫn còn sống, bởi vậy lần này gã mới muốn bắt thêm Bạch Thụy thú, hơn nữa trong nghiên cứu của gã cho rằng huyết thống càng cao quý càng tốt…”
Trợ lý nói xong bỗng sững lại, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa Bạch Thời và Hướng Văn, “Địa vị của các cậu trong tộc không thấp, đúng chứ?”
Hai người cam chịu.
Trợ lý thấy thế càng khẳng định suy đoán của mình, lập tức dùng ánh mắt nóng rực nhìn người nào đó.
Có lý luận của giáo sư và tên biến thái kia làm căn bản, nghiên cứu của trợ lý dễ dàng hơn nhiều, trên thực tế trong tay hắn còn có máu của Bạch Thụy thú và trái cây thần kỳ, nguyên liệu khó kiếm đều đủ cả, nếu có thể thuận lợi tìm ra phần phát huy tác dụng trong số đó, chế ra thứ thuốc nhân tạo, nói không chừng vấn đề con lai khiến giới y học đau đầu bao nhiêu năm sẽ được phá giải cũng nên, còn có thể thay đổi hiện trạng trước mắt.
Hướng Văn lại cảm giác tên này muốn lấy máu của mình, chầm chậm lui về phía sau, bắt đầu hối hận vì đã đi theo tới đây.
Bạch Thời nhìn trợ lý, lại nghĩ trong hậu cung của nam chính có thú nhân, dựa theo cái sự khốn nạn của mấy tên kia, đảm bảo sẽ không để con trai của nam chính quá yếu, cho nên đợi lúc nam chính và hậu cung có con, con lai đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa rồi, có khi nào người này cũng là tiểu đệ kỹ thuật như Tam Vạn không?
Bạch Thời cảm thấy rất đáng tin, bởi vì thứ thuốc có thể tạo phúc cho loài người và thú nhân, lại có thể khiến giới y học khiếp sợ, đồng thời còn có thể khai thác thị trường hốt một mẻ lớn như thế này, làm sao nam chính lại bỏ qua được.
Nhưng chỉ sợ đây không phải là thiết lập ban đầu, có điều cậu sẽ không để nhân tài thế này vuột khỏi tầm tay mình đâu.
Chỉ là, em gái nhân ngư đã không còn là hậu cung nữa rồi, vậy bọn họ đòi người có tốt lắm không?
Có Lục Việt ở đây, muốn rời khỏi phi thuyền thần không biết quỷ không hay dễ dàng như một bữa ăn, cậu săn sóc đóng cửa lại, nhảy thẳng vào vũ trụ, tạm thời chỉ khởi động màng phòng hộ do Lục Việt biến thành, đợi đến phi thuyền bay được một quãng mới bảo nó biến thành cơ giáp, nhanh chóng đuổi theo mục tiêu.
36 phút 19 giây.
Bạch Thời nhìn chằm chằm vào phi thuyền loại nhỏ phía trước, đột ngột rút kiếm, hùng hổ bổ một đao xuống.
Ầm——!
Mặc dù đối phương có phát hiện ra cậu, nhưng không thể tránh thoát, động cơ bên trái lập tức bốc lên khói đen mù mịt, rơi xuống một hành tinh gần đây, hình như muốn cưỡng chế chạm đất.
Bạch Thời đi theo không nhanh không chậm, gần như cùng đồng thời hạ cánh xuống sa mạc màu đỏ sậm này.
“Khụ khụ…” Người trong phi thuyền lần lượt chạy ra, nghi ngờ nhìn người đã thu cơ giáp: “Mày là ai? Định làm gì?”
Bạch Thời chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người, nói: “Ồ, là anh, còn nhớ tôi không, chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn đó.”
Lập Huyền âm thầm hít khí, nhận ra đây là tên con lai đã ở cùng Thừa Viêm, ép buộc bản thân phải bình tĩnh: “Đương nhiên, có việc gì?”
“Thả lỏng, không có gì quan trọng.” Bạch Thời chuyển ánh mắt qua một gã cấp cao trong tổ chức, so sánh ảnh chụp mà Lục Việt cung cấp trong đầu, cảm thấy không nhận lầm, “Tôi tới tìm hắn.”
Gã cấp cao bị khí tức mạnh mẽ bá đạo toát ra từ người Bạch Thời chèn ép tới nỗi khó chịu, không dám khinh thường: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau?”
“Trước kia thì chưa, bây giờ mày đã nhìn thấy tao rồi đó, tao là Bạch Thời.”
Gã cấp cao nhanh chóng tìm tòi tin tức trong đầu, dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi có một nhân vật thế này, nhưng kẻ này biết Lập Huyền, lúc nãy cũng không ra tay giết họ, huyết thống lại cao quý như vậy, chẳng lẽ là một nhân vật lớn mà gã không biết? Gã nuốt nước miếng: “Có… Có chuyện gì?”
“Muốn nói cho mày biết một câu, đó là…” Bạch Thời nói xong dùng sức dậm chân lấy đà, cấp tốc lao tới. Gã cấp cao đang chuẩn bị nghe, thấy thế giật mình, vội vàng lùi hẳn về phía sau, nhưng tốc độ của Bạch Thời quá nhanh, gã hoàn toàn không trốn thoát được.
Bạch Thời dùng hai động tác đơn giản đã khống chế được gã, dao trong tay đặt lên cổ: “Ngoan, đi xuống xếp hàng trước đi.”
Câu khoan đã của Lập Huyền còn chưa kịp thốt lên, bên tai đã nghe thấy một tiếng phập nhẹ nhàng, dao găm đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi phun trào.
Bạch Thời quăng thi thể qua một bên, lạnh lùng đưa mắt nhìn những kẻ xung quanh: “Tiếp theo.”