Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 210 : Mặt trời máu

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Lúc Lam nhận được tin tức từ Tống Minh Uyên, phi thuyền vừa lái vào trạm đỗ không gian, trong tầm mắt toàn là những dải mây tía đẹp đẽ. Hắn không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, bèn vội vàng xuống dưới, sau đó tới khu vực trống trải đổi phương tiện thành cơ giáp, bay thẳng tới căn cứ.



Hiện tại đang là chạng vạng tối.



Màu sắc các hằng tinh xung quanh hành tinh cũng tối màu hơn phía đế đô, giờ phút này hơn nửa bầu trời là một màu đỏ rực, đỏ như máu.



Lam không rõ bản thân mình và Trọng Huy ai mới là người tới trước, lúc xông vào tầng khí quyển hắn đã liên hệ với Joshua, được hay tin người của Trọng Huy đã bị bao vây, tình hình cũng ổn định hơn phân nửa, vì vậy Lam không cố che giấu sự hiện diện của mình mà bay thẳng về phía căn cứ.



Khu căn cứ chiếm diện tích rất rộng, đứng từ xa xa nhìn lại chiều tà phủ bóng trên hàng vạn dặm sông núi, như đang gửi lời cảm ơn trước một cuộc chè chén say sưa. Thao trường không có một bóng người, Lam bay tới từ phía chân trời, từ từ đáp xuống, lúc này bỗng nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau khu nhà, ngay sau đó một người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lớp vỏ bọc màu xám tro bên ngoài cũng bị trời chiều đỏ rực nhuộm lên màu máu, càng thêm lạnh lùng.



Hình như nó đã phá vỡ nóc tòa nhà nào đó, xung quanh còn có nhiều mảnh vỡ lẻ tẻ chậm rãi rơi xuống. Lam nhanh chóng xác định đây là một cơ giáp cao cấp, hơn nữa hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, lập tức thay đổi phương hướng không chút nghĩ ngợi.



Cơ giáp dừng tại chỗ khoảng một giây, nhanh chóng vọt tới rồi quay người, chỉ trong chớp mắt đã di chuyển được một khoảng cách ngắn, động tác quả là liền mạch. Lam thấy rất rõ, hắn biết vừa rồi không đủ thời gian cho một người bước vào khoang điều khiển, lập tức suy đoán cơ giáp này được điều khiển bằng tinh thần lực cấp S, càng thêm cảnh giác hơn.



Trần nhà kho đã sớm vỡ tan, mảnh vỡ tuôn rơi rào rào xuống đất, bụi bay mù mịt. Sắc mặt Velar tái nhợt tựa vào cánh cửa kim loại, thở gấp một hơi, trên trán thấm đẫm mồ hôi.



Mất máu quá nhiều khiến sức lực của hắn cũng bị bòn rút, chưa kể Thừa Viêm không hề có ý định tốn thời gian với hắn, trong chớp mắt hắn thật sự không trốn thoát khỏi sát chiêu của đối phương, cho dù biết rõ Thừa Viêm là người cấp song S, nhưng hắn vẫn cố ném cơ giáp ra ngoài, tạm thời ngăn cản.



Chiến sĩ kim loại ầm ầm chiếm hơn nửa không gian, Thừa Viêm và gã lâu la bị đẩy cho bay ngược ra ngoài, sau đó điều chỉnh tư thế, nhanh chóng né tránh đám đồ đạc rơi xuống từ trên đầu. Thừa Viêm chỉ cần liếc cũng biết đây chính là cơ giáp thời kỳ văn minh mà Hoàng Gia cất giữ bấy lâu nay, hiển nhiên y sẽ không khách khí thu nhận.



Thừa Viêm nhìn bóng người đằng kia xuyên qua lớp bụi thật mỏng, đang định nói gì đó, chợt liếc nhìn sang, bỗng nhiên thấy một cơ giáp bay về hướng này, ánh mắt hơi âm u. Y không chút nghĩ ngợi lập tức điều khiển cơ giáp trước mắt nhảy lên, giơ nắm đấm, hung hăng đập xuống nơi Velar đang đứng.



ẦM! Một tiếng nổ rung trời.



Mặc dù Lam không nhìn thấy Thừa Viêm, nhưng hắn biết đây là nơi đặt Kế Hoạch S, trong lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng rút kiếm cố gắng khống chế cú đấm kia, ngay sau đó nhấc chân đạp thật mạnh, dùng sức ép đối phương lại.



Joshua vừa giải quyết xong đám người xông vào căn cứ, nghe Phòng Thiên Kỳ nói Velar đang ở sân sau, vội vàng đi theo, vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng kia. Phòng Thiên Kỳ vội vàng chạy đến, căng thẳng nói: “Ai thế? Tôi thấy hắn từ bên ngoài bay tới, viện quân của Trọng Huy?”



“Đó là Lam.”




Hai phát pháo đụng độ giữa không trung, nổ tung trời, khu sinh hoạt ngay gần đó lập tức bị hủy hoại phân nửa. Velar bị khí lưu đẩy lui về phía sau một chút, phát hiện trong mắt không có bóng dáng của Thừa Viêm, hắn không tiếp tục dây dưa nữa, xông thẳng về phía không trung.



Trời chiều lại sậm màu hơn, từng mảnh mây mang màu máu dần dần nhiễm tia vàng, vươn thẳng về hướng xa xa, bầu trời yên tĩnh đến im ắng.



Velar im lặng lơ lửng trên không trung, giương mắt nhìn điểm đen dần dần hiện ra cách đó không xa, chậm rãi nheo mắt lại.



Lúc Zarra dẫn người tới, Velar đã đứng ở đó, lão lập tức dừng lại: “Ai?”



Velar tựa vào ghế điều khiển, chịu đựng cảm giác choáng váng do thiếu máu, giọng nhẹ nhàng: “Tướng quân Zarra, tôi là Velar.”



Zarra âm thầm hít một hơi, còn chưa nghĩ được phải nói gì đã thấy hắn tiếp tục nói: “Thừa Viêm bảo tôi đứng ở đây đợi ông.”



Zarra cảm thấy mình đang nghe lầm: “Cậu nói ai?”



“Thừa Viêm.” Velar cười nói, “Tôi đã bàn bạc với cậu ta, hai bên đều hài lòng.”



Hắn nhìn về phía cơ giáp và phi thuyền sau lưng Zarra, ánh mắt sâu thẳm.



Ngay thời điểm Thừa Viêm nã một pháo không chút băn khoăn lúc nãy, hắn càng thêm xác định suy đoán của mình. Đám người đi theo hắn tới lúc trước chính là lính đánh thuê, còn người của Trọng Huy hẳn là đi theo Zarra, hơn nữa dựa theo trình độ quan trọng của sự việc để suy đoán, đám người này tuyệt đối vô cùng tinh nhuệ, nếu để chúng tiếp tục xông tới, có khi bọn họ cũng sẽ bị diệt khẩu, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ.



Gắng được cho tới khi tiểu Uyên tới nơi, hắn thắng.



Còn không… Hắn chết.



——— ————



Để phòng trường hợp mọi người đã quên bạn La Văn này, tui xin nhắc bạn ý là đội trưởng của chiến đội Hoàng Gia, cùng đấu Liên Minh Cơ Giáp với Bạch Thời đó mà.