Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 213 : Phát triển

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Ngày 4 tháng 11 năm 3101, lịch vũ trụ, thái tử duy nhất Bradley và một trong năm vị tướng quân cấp S – tướng quân Zarra gặp phải tập kích, sống chết không rõ.



Phân đội đặc công số một và số ba thuộc khu Z3, phân đội bộ đội đặc chủng quân khu 218 ở gần hiện trường nhất đều vội vàng xuất động cơ giáp và chiến hạm loại nhỏ, tập kết hoàn tất trong thời gian ngắn, vội vã tiến hành vây quét khu vực căn cứ, nhưng đợi lúc họ tới nơi mới phát hiện người đã đi từ lâu, để lại tòa nhà trống vắng.



Tòa nhà chính và khu sinh hoạt đều bị phá hủy hơn nửa, mảnh đất trống còn sót lại khoang cứu thương bị cạy mở và vài chiếc xe cơ khí đặt cách đó không xa, phía trên là vết máu loang lổ, nhìn mà giật mình.



Trong đại sảnh có một tốp lính đánh thuê, nhưng những người này chỉ nhận mệnh lệnh của ông chủ đi làm nhiệm vụ, ai ngờ lơ nga lơ ngơ thế nào lại bị bắt, còn ông chủ đang làm gì, người bắt họ là ai, hoàn toàn không có câu trả lời.



Nhóm nhỏ đột kích lục soát ba bốn lượt khắp căn cứ và địa bàn xung quanh, cuối cùng đành không công mà lui.



Thông tin từ bộ đội đặc chủng được chuyển thẳng tới quân đội, hội nghị mà đức vua đang tham dự phải dừng khẩn cấp, Lilisa cũng được bảo tiêu vội vã đưa về nhà ngay trên đường đi học, sau đó đột ngột được thông báo tin này, ngất tại chỗ.



Rạng sáng khoảng hai giờ ngày 5 tháng 11, tin tức lan truyền rất nhanh, cả nước rung động, đế đô tiến vào tình trạng báo động cấp một.



Các sinh viên lúc trước còn không rõ lắm, đến giờ mới biết Lilisa chính là công chúa của đế quốc, còn tiền bối Velar đã tốt nghiệp chính là thái tử Bradley, khắp chốn xôn xao.



Nửa giờ sau, sự kiện càn quét các trang đầu của báo mạng, ánh mắt toàn bộ đế quốc đồng loạt nhìn về nơi khởi điểm —— Hành tinh mang số hiệu Z12.



Tướng quân Zarra bị một pháo của Bạch Thời bắn thẳng vào khoang điều khiển ngay khoảng cách gần, cuối cùng nhân viên cứu hộ tìm được một vài mảnh vỡ của cơ giáp và các bộ phận cơ thể lẻ tẻ trong rừng rậm, trải qua kiểm tra đo lường đã xác minh đúng là Zarra, liền đau xót đặt vào trong quan tài, chở về thành thị, nhanh chóng tuyên bố tin tức ra ngoài, sóng to gió lớn lại nổi lên.



Các nhóm nhỏ được thành lập để điều tra sự kiện này đã bắt đầu triển khai, bọn họ phát hiện thời gian tướng quân Zarra còn sống từng rất thân cận với điện hạ, hơn nữa căn cứ vào lời tự thuật của đám lính đánh thuê, dần dần sinh ra một phỏng đoán cơ mồ.



Trước mắt, đại đa số người trong nhóm đều ủng hộ quan điểm “Điện hạ nắm giữ bằng chứng Tống Minh Uyên tạo phản, muốn liên kết với tướng quân Zarra để ngăn cản, ai ngờ lại bị Tống Minh Uyên giết người diệt khẩu”, nhưng bởi vì bọn họ hoàn toàn không có đầu mối gì, nên tất cả chỉ dừng lại ở giai đoạn phỏng đoán.



Nhưng bất kể như thế nào, hiện nay Tống Minh Uyên, Bạch Thời, Joshua và mấy người còn lại đều mang hiềm nghi lớn nhất.



Kết quả này khiến họ hơi bất an, dù sao thân phận của mấy người này quá đặc thù, nhỡ sự việc phát triển tới phương hướng xấu nhất, chắc không thể tránh khỏi một trận chiến lớn.


Phòng Thiên Kỳ rảo bước vào khoang điều khiển: “Không công bố đoạn ghi hình kia?”



“Vẫn chưa phải lúc.” Tống Minh Uyên liếc nhìn hắn, “Nếu như Trọng Huy không biết chúng ta có chứng cứ, chúng sẽ làm gì?”



Phòng Thiên Kỳ trả lời không cần suy nghĩ: “Tranh thủ tiêu diệt chúng ta, cho nên anh muốn bọn chúng không kiêng nể gì cả, bại lộ thêm nhiều sơ hở hơn?”



“Phải, càng nhiều càng tốt, hoặc là đợi chúng ta nắm giữa danh sách đám người trà trộn vào đế quốc, chủ động phản kích.” Tống Minh Uyên trả lời, “Nếu công bố bây giờ, chắc chắn bọn trúng sẽ rụt lại, tình thế cũng trở về giống như lúc trước, không thể tóm gọn.”



Phòng Thiên Kỳ nghiến răng, vô cùng căm hận lũ người kia, hắn im lặng vài giây: “Về phần cậu của tôi… Phải nghĩ biện pháp mau mau nói chân tướng cho cậu tôi biết.”



Tống Minh Uyên ngừng tay: “Đợi tôi xác định người bên cạnh ông ấy không có vấn đề gì rồi nói sau, nếu như bên trong có người của Trọng Huy, việc này không có lợi cho ông ấy.”



“Còn cha anh thì sao?” Phòng Thiên Kỳ hỏi, “Chắc chắn cha anh biết rõ sự tồn tại của Trọng Huy, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu tôi sẽ tìm cha anh nói chuyện riêng, còn nữa, ngày anh họ tôi gặp chuyện không may…”



Hắn vừa nói vừa vô thức nhớ lại chuyện lúc trước, nghẹn lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng nói với cảnh sát là đám người của Zarra đã tấn công, chắc người của tổ điều tra sẽ chú ý đến điểm này.”



“Không có tác dụng đâu.” Joshua ngồi bên cạnh nghe, không đợi Tống Minh Uyên trả lời đã nói trước, “Không có chứng cứ, có khi bệ hạ sẽ cho rằng bác Tống tùy tiện bịa ra một tổ chức để lừa dối, chưa kể ông ta biết rõ bọn tôi có xích mích với điện hạ, lại chưa từng tín nhiệm những gia tộc nắm quân quyền như bọn tôi, không đời nào ông ta tin tưởng nhanh như vậy đâu, còn cậu… Cảnh sát đều biết cậu, ai có thể đảm bảo người nói ra nhất định là cậu? Chắc chắn bệ hạ cũng nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy cậu bị bọn tôi ép nói những lời kia.”



Phòng Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ cứ phải chờ đợi thế này?”



“Không, căn cứ của Trọng Huy bên Phỉ Tây thiếu mất hai trưởng lão, là cơ hội tốt để ra tay, chỉ cần người bên kia có thể mau chóng lấy được danh sách, chúng ta sẽ không cần đợi nữa…” Tống Minh Uyên nheo mắt, “Cũng có khả năng Trọng Huy sẽ xuống tay trước.”



Phòng Thiên Kỳ nhướn mày: “Ví dụ như?”



Tống Minh Uyên nhả từng chữ từng chữ: “Điều binh, tới gần đế đô.”



_________________