Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 222 : Tổng tiến công

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Đã có tướng quân Phỉ Tây lên tiếng, công tác dọn dẹp phòng thí nhiệm hoàn thành rất nhanh, thi thể, cơ giáp vỡ vụn và linh kiện đã được chở đi, nếu như không có cái hố sâu do pháo hạt tạo thành và một nửa tòa lầu sụp, không ai có thể ngờ được nơi này vừa xảy ra một trận đại chiến.



Tướng quân biết đám Bạch Thời rất lợi hại, cũng biết sau khi Lam tỉnh dậy sẽ chạy tới, chỉ là ông sợ Trọng Huy lại phát rồ muốn ra tay lần nữa, bởi vậy mới không đưa hắn về hoàng cung hay phòng thí nghiệm. Hiện tại Lam đang ở trong quân doanh, tướng quân tiện thể điều tới một đại đội đặc chủng, chỉ cần đợi tới khi Lam tỉnh sẽ nghe lệnh của hắn.



Lam nghe xong tình hình trước mắt, bẻ ngón tay, mỉm cười nheo mắt lại: “Joshua sao rồi?”



“Nghe nói mới được đưa ra khỏi dung dịch trị liệu.” Tướng quân quan sát nét mặt của hắn, lại nghĩ tới trình độ phúc hắc của điện hạ nhà họ, trong lòng thắp một ngọn nến cho người nào đó, nói: “Vết thương trên người đã được chữa trị qua, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là được.”



Lam cười tủm tỉm gật đầu, chuẩn bị đi qua thăm.



Tướng quân đã đoán được tình hình sẽ như thế này mà, lập tức đi chuẩn bị.



Lúc này, Bạch Thời và Trì Tả đang yên lặng quan sát hướng đi mới nhất của hai người nào đó.



Bọn họ phát hiện Trì Hải Thiên và Phượng Tắc không hề giống miêu tả như trong mấy bộ phim cẩu huyết, ví dụ như “Hóa ra ông là cha ruột của tôi?!”, “Ừ, ta biết con không thể tiếp thu được trong phút chốc, nhưng mặc kệ con có nhận ta hay không, huyết thống không thể thay đổi, ta biết trước kia ta đã để con bị thiệt thòi nhiều, nhưng sau này ta sẽ từ từ bù đắp cho con” vân vân và mây mây. Có thể nói, tình cảnh hiện tại cực kỳ bình thản.



Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ bình thản.



Giống như thể cắt hết mấy phần tình cảm sướt mướt, và đi thẳng vào phần sinh hoạt thường ngày, thật là quá tự nhiên.



Mấy lời khuyên nhủ mà Bạch Thời và Trì Tả mất công chuẩn bị một đống đều tắt ngóm, nhìn người này, lại nhìn người kia, tiếp tục yên lặng rúc vào trong ghế.



Trì Hải Thiên đưa mắt nhìn họ, không thèm để ý tới hai thằng oắt con này nữa.



Lúc còn trẻ ông gần như không yêu đương, sau khi trở mặt với Trọng Huy lại vất vả trốn tránh, càng không có mong muốn tìm một người để ổn định cuộc sống, cứ tưởng cả đời này sẽ không có con, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một đứa, điều này khiến Trì Hải Thiên cảm thấy có chút quái dị và có chút khó nói thành lời.



Nhưng dù sao ông là người đã trải qua quá nhiều sóng gió, nhanh chóng điều chỉnh tâm tính cho tốt, thản nhiên chấp nhận sự thật, chỉ tiếc là mình đã bỏ lỡ lúc nhỏ và lúc thiếu niên của đứa bé này, nhưng cũng may bọn họ đã gặp nhau.



Về phần mặt khác… Phượng Tắc đã trưởng thành, bản thân cũng ưu tú, không cần ai quan tâm, hơn nữa còn có suy nghĩ riêng, bọn họ cũng hiểu rõ tính tình của đối phương, bắt đầu làm thân rất dễ dàng, tâm sự về Trọng Huy, nghe hắn kể về cuộc sống trước kia, nói về chuyện của mình, từ từ rồi sẽ quen.



Đương nhiên, Phượng Tắc cũng chú ý tới ánh mắt của hai bạn nhỏ nào đó, hắn nhã nhặn ngồi ăn cơm, cảm thấy hết sức hài lòng với tài nấu nướng của mình.



Đối với sự kiện này, hắn cũng rất bất ngờ, dù sao trong suy đoán của hắn, có lẽ hắn chỉ là đứa trẻ được nhặt về, Tang Địch hoàn toàn không biết cha mẹ hắn là ai, hoặc là cái chết của cha mẹ hắn không phải do cấp cao của Trọng Huy làm, Tang Địch vẫn luôn lừa hắn.



Ai ngờ, chân tướng lại thành ra thế này.



Cha ruột còn sống là một chuyện rất đáng mừng.



Chỉ là…



Chỉ là hắn vốn cho rằng cha mẹ luôn biết tới sự hiện diện của mình, cho dù qua đời ngoài ý muốn, nhưng cả hai đều từng ngắm nhìn máy nuôi cấy mà chờ mong sự ra đời của hắn, suy nghĩ về tương lai của hắn, thảo luận xem nên đặt tên hắn như thế nào, chứ không phải tình huống như thế này.



—— Ha ha ha! Nó là cục thịt do tôi chế tạo, cuối cùng cũng trở lại bên cạnh tôi!



Những màn huấn luyện chém giết như địa ngục, từng bước từng bước bò tới vị trí hiện hay, giết nhiều người như thế, làm nhiều chuyện như vậy, trải qua bao nhiêu lần hãm hại, tìm kiếm thăm dò, hao tâm tổn trí, cuối cùng đã nhận được kết quả.



Một cục thịt được người ta chế tạo ra.



Phượng Tắc rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình, chậm rãi buông bát, ưu nhã dùng khăn lau miệng, nhìn về phía Trì Hải Thiên, hỏi: “Mùi vị thế nào?”



Bạch Thời và Trì Tả thấy hai người họ nói chuyện phiếm, lập tức tỉnh táo, nhìn hai người không chớp mắt.



Trì Hải Thiên bỏ qua hai sinh vật bên cạnh, gật đầu: “Rất được, cơ thể con có cảm thấy vấn đề gì không?”



“Không.” Đương nhiên Phượng Tắc hiểu ông đang nói về thí nghiệm, trả lời, “Cảm giác giống như bình thường, thực ra ngoại trừ việc giam giữ thì ông ta không mấy khi tra tấn con.”



Trì Hải Thiên im lặng một lát: “Trước kia hắn cũng đối với con như vậy?”



“Rất tốt.” Phượng Tắc ăn ngay nói thật, “Ông ấy chỉ có một đứa bé là con, rất thương con.”



“Vậy là tốt rồi.”



“Thế…” Bạch Thời nhịn một lát, cuối cùng không thể nhịn được, “Liệu mọi người có phát hiện ra một vấn đề không?”



Tất cả đồng thời nhìn về phía cậu, Trì Hải Thiên hỏi: “Cái gì?”


Hai người lăn lộn trong phòng tắm xong lại chuyển tới giường, đợi tới lúc hoàn toàn chấm dứt đã là rạng sáng hôm sau. Bạch Thời lười biếng cuộn mình chui vào vòng tay đại ca, thủ thỉ kể cho anh những chuyện xảy ra gần đây, sau đó hai mắt sáng ngời: “Đúng rồi, em cảm thấy nhị ca và Joshua có vấn đề!”



Tống Minh Uyên ăn no rất thỏa mãn, nắm lấy cái cằm nhỏ kia hôn một cái, giọng nói trầm ấm gợi cảm: “Ừ, vấn đề gì?”



Bạch Thời thần thần bí bí nhích tới: “Có khi nhị ca bị Joshua làm rồi.”



Tống Minh Uyên: “…”



Bạch Thời do dự một chút: “Anh hiểu Joshua hơn, hiệu suất của ảnh có cao đến thế không? Nhị ca cam tâm tình nguyện chứ? Anh không biết đâu, nhị ca gần đây kì quái lắm…”



Tống Minh Uyên nhìn cậu môt lát, thấy ngốc manh càng nói càng hăng hái, dứt khoát đè xuống, tiếp tục ăn.



Đội ngũ thu thập thỏa đáng chỉ mất ba ngày, vết thương của Joshua cũng đã khỏi hẳn, cùng gia nhận chiến cuộc, chỉ là thuốc trên người Phượng Tắc vẫn còn là một ẩn số, vì phong ngừa bất trắc, hắn dứt khoát ở lại.



Trì Tả nhìn đám người song S như Tống Minh Uyên, Bạch Thời và Joshua rồi suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn ở lại.



Mọi người không có ý kiến, lên phi thuyền, nhanh chóng xuất phát.



Phượng Tắc đưa mắt nhìn bóng dáng họ biến mất trong tầm mắt, sóng vai cùng Trì Tả rảo bước về phòng: “Đêm nay có cực quang, đi xem không?”



“Được, vẫn là rạng sáng hả?”



Phượng Tắc nghiêng đầu nhìn cậu, hai tay nhét vào túi áo gió, ừ một tiếng.



Trì Tả ngủ một giấc thật sâu, đợi đến lúc mở mắt đã là sáng ngày hôm sau, cậu mờ mịt nhìn quang, trong giây lát không nhớ nổi mình về phòng từ bao giờ, sau đó nhớ ra, giật mình.



Hình như cậu không đi ngắm cực quang, ăn xong bữa tối rồi đã thành thế này!



—— Phượng Tắc!



Sắc mặt Trì Tả biến đổi, vội vã xuống giường chạy vào phòng Phượng Tắc, phát hiện hoàn toàn không có ai, hoảng hốt chạy ra ngoài hỏi thăm.



Binh sĩ khẽ giật mình: “Sáng sớm nay cậu ấy lái máy phi hành ra ngoài, tôi cứ tưởng các cậu đi cùng nhau.”



Trì Tả đoán Phượng Tắc dùng máy phi hành rời xa phòng thí nghiệm rồi đổi thành cơ giáp, bấm số đối phương. Cậu cứ nghĩ tên kia sẽ không nghe, ai ngờ đợi một lúc, âm thanh quen thuộc vang lên từ đầu bên kia: “Sao thế?”



“Cậu đang ở đâu?”



“Tôi có chút việc.”



Trì Tả hỏi: “Việc gì? Tìm cha nuôi của cậu?”



Phượng Tắc không đáp, gửi một tọa độ, nói: “Đây là căn cứ ông ta xây sau lưng lão đại, tư liệu kỹ thuật kia đều ở đây, nếu như… Cậu nhớ dẫn người đi phá hủy nó.”



Sắc mặt Trì Tả đột biến: “Mẹ nó, cậu đứng nguyên tại chỗ chờ cho tôi!”



“Lần đầu tôi nghe cậu nói tục đó nha.” Phượng Tắc bật cười, ngắt liên lạc.



Trì Tả suýt nữa đập nát máy truyền tin.



Đáng lẽ cậu phải đoán được từ trước mới phải, Phượng Tắc đâu phải là loại người dễ dàng chịu thiệt, hắn được Tang Địch nuôi bao năm như thế, đùa bỡn bao năm như thế, trong lòng yêu hận khó phân biệt, nếu không làm gì để kết thúc, sao có thể cam tâm?



Binh sĩ thấy sắc mặt Trì Tả quá khó coi, chần chừ hỏi: “Chúng ta…”



Trì Tả rít lên qua kẽ răng: “Đuổi theo!”



Căn cứ của Tang Địch cũng là một chiếc phi thuyền, khác với thuyền đánh bạc là nó rất nhỏ, hơn nữa chỉ thuộc về một mình Tang Địch.



Phượng Tắc gửi lời mời gặp mặt, Tang Địch đang đứng ngay ở đại sảnh đợi hắn, cười nói: “Con lại có thể biết rõ nơi này, ai nói cho con?”



Phượng Tắc nhìn gã: “Quan trọng không?”



Nét vui vẻ trên mặt Tang Địch không giảm: “Ừ, không quan trọng, tới làm gì?”



“Đương nhiên là nghe lời nên mới quay về.” Phượng Tắc lạnh lùng nói, “Cha.”