Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 224 : Chương cuối
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Lúc Bạch Thời tỉnh lại đã biến thành một nắm trắng nho nhỏ, hơn nữa đang cuộn mình nằm trong chăn, cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhanh chóng phát hiện được hơi ấm đang truyền vào cơ thể, giật mình quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt tinh xảo của đại ca, vô thức nhào tới cọ cọ, ngay sau đó mới nhớ ra hình ảnh lúc trước, nhảy dựng lên. NGAOOO?!
Mẹ nó, lão đầu đâu?!
Tống Minh Uyên ngủ không sâu lắm, mở mắt nhìn cậu, ôm vào lòng xoa xoa: “Cuối cùng cũng tỉnh.”
Bạch Thời muỗi móng vuốt lay lay anh: “A ô?”
Đương nhiên Tống Minh Uyên đâu có hiểu, nhưng lại đoán được đại khái, bèn cầm chặt móng vuốt nhỏ nhỏ trắng trắng của cậu, kiên nhẫn kể lại sự việc.
Đây là ngày thứ ba sau cuộc đại chiến, tổng bộ của Trọng Huy bị hủy, danh sách nhân viên cũng đã lấy được, giờ phút này họ đang trên đường bay thẳng tới hoàng cung của Phỉ Tây, mặc dù vết thương của Trì Hải Thiên rất nghiêm trọng, nhưng đã qua cơn nguy hiểm, không cần lo lắng.
Chỉ là…
Trong lòng Bạch Thời cực kỳ căng thẳng: “A ô?”
Tống Minh Uyên nói: “Phượng Tắc đã xảy ra chuyện.”
Bạch Thời yên lặng nghe anh kể lại, cảm thấy đây đúng là chuyện mà Phượng Tắc có thể làm ra, há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, đứng dậy chuẩn bị đi thăm tiểu đệ.
Tống Minh Uyên kịp thờ đè cậu lại, kéo cái nắm nhỏ về: “Đi đâu?”
Bạch Thời chỉ chỉ cửa phòng: “A ô?”
Tống Minh Uyên vẫn không thể hiểu nổi, nhưng nhìn hướng bạn nhỏ này chỉ là biết không phải đi vệ sinh, vì vậy hất cằm bảo cậu nhìn thời gian, bây giờ còn chưa tới năm giờ sáng, ngoại trừ người trong khoang điều khiển, tất cả đều vẫn đang ngủ.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, ngoan ngoan lui về rúc vào lồng ngực đại ca, đàng hoàng cực kỳ.
Đi từ đây tới đế đô của Phỉ Tây cần sáu ngày, Bạch Thời lại ngủ một giấc, đợi tới khi mở mắt ra đã có thể thành công biến về hình người rồi, chỉ là giống như lần trước, trên cơ thể cậu vẫn mang theo một chút vảy bạc đẹp đẽ, con mắt mang màu đỏ nhạt, da thịt trắng nõn như tuyết, nhìn cực kỳ mê hoặc.
Đến lúc hạ cánh, trạng thái này vẫn chưa biến mất, con cháu thế gia của Phỉ Tây tới đón tiếp điện hạ đều đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt đờ đẫn, chỉ muốn ôm trái tim nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tràn đầy nhiệt tình đón điện hạ về nhà, lúc này mới ôm sổ nhỏ lại gần ai kia, muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung các kiểu để nói bắt chuyện, kết quả ánh mắt lạnh nhạt của Tống Minh Uyên vừa liếc qua, người nọ vô thức run lên, lập tức thua cuộc.
Mặc dù Tống Minh Uyên ít khi lộ diện ở Phỉ Tây, nhưng bọn họ đều biết đây là con trai của công chúa điện hạ, rất được bệ hạ yêu thương, làm sao dám chọc, đành phải cam chịu bỏ cuộc.
Bạch Thời yên lặng nhìn đại ca, không biết đây là lần thứ mấy cậu cảm thấy đại ca ngầu muốn chết, không hổ là đãi ngộ của nhân vật phản diện.
Nếu như đặt ở nguyên tác, nhất định là nhân vật chính xử lý xong nhân vật phản diện ở Erna, sau đó chuyển bản đồ tới Phỉ Tây, kết quả lại gặp nhân vật phản diện đang tỏa hào quang nơi đây, hai bên đấu đá, cho đến khi chết mới thôi.
Tống Minh Uyên đã sớm quen ngốc manh nào đó thường xuyên ngơ ngác, xoa xoa đầu cậu, nắm cằm hôn một cái.
Bạch Thời a một tiếng, liếc thấy tiểu đệ đang đứng ở sân thượng nhìn qua, vội vàng bỏ đại ca chạy tới, vỗ vỗ vai tiểu đệ, yên lặng đứng cạnh.
Bên ngoài trồng quốc hoa của Phỉ Tây, gió nhẹ thổi qua, không khí tràn đầy mùi thơm thoang thoảng.
“A Bạch.” Trì Tả bỗng lên tiếng, “Tớ chuẩn bị tạm nghỉ học một năm.”
Bạch Thời giật mình: “Hở?”
“Đi du lịch xung quanh.”
Bạch Thời im lặng một giây: “Đi đi, chú ý an toàn.”
Từ khi Phượng Tắc gặp chuyện không may, Trì Tả liền trở nên yên tĩnh, mặc dù Bạch Thời không rõ liệu tiểu đệ có thích Phượng Tắc hay không, nhưng cậu biết Trì Tả không phải là người không thể chịu nổi đả kích, chỉ cần cho thời gian điều chỉnh một chút là được, đi du lịch là ý kiến không tệ.
Trì Tả gật đầu, ừ một tiếng.
Người của Trọng Huy vẫn chưa bị diệt sạch, chưa kể đế quốc Erna vừa trải qua chiến loạn, công tác sau này vẫn còn nhiều, bởi vậy Tống Minh Uyên chỉ ở lại hai ngày liền chuẩn bị về. Lúc này Trì Hải Thiên trên cơ bản đã khỏi hẳn, Bạch Thời và Trì Tả thấy thế cũng đi theo.
Bọn họ muốn về, đương nhiên Joshua cũng không ở lại, trước khi đi còn nhìn Lam đầy ẩn ý: “Tớ vô cùng mong đợi giải thi đấu cơ giáp hữu nghị giữa hai nước.”
Lam cười tủm tỉm nhìn lại, không đáp lời.
Becky cũng đứng trong đội tiễn khách, nghe vậy vô thức nhớ tới giải thưởng “Phục vụ không ràng buộc trong ba ngày”, sắc mặt rất tệ, cho dù có chút cảm kích vì Joshua đã cứu Lam, nhưng giờ phút này hắn không nhịn được mà trợn mắt lườm tên kia một cái.
Joshua bỏ qua người nào đó, cuối cùng nhìn Lam thật lâu, tiến tới hôn hắn một cái dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, quay người rời đi.
Becky thấy Lam hoàn toàn không né tránh, hốc mắt đỏ bừng, oa oa nức nở bỏ chạy, chuẩn bị tìm người nện tiền kéo tất cả át chủ bài gia nhập chiến đội, còn lâu bọn họ mới thua nhá, hừ!
Hai mắt Bạch Thời tỏa sáng, lúc lên phi thuyền không nhịn được lết tới gần đại ca nói thầm: “Đúng là hai người này có một chân, có phải nhị ca đã sớm bị đè rồi không, thời gian trước nhị ca đúng là không bình thường mà.”
Tống Minh Uyên thấy oắt con này lại bắt đầu lên cơn, nhắc nhở: “Thực ra em có thể đi hỏi xem.”
Bạch Thời suy nghĩ một lát, duỗi móng vuốt ôm anh, chui vào trong ngực: “Vậy thì còn gì thú vị nữa.”
Tống Minh Uyên: “…”
Chân tướng của sự kiện Velar đã sớm được vạch trần, hôm nay tất cả đều kết thúc, danh tiếng của đám Tống Minh Uyên, Bạch Thời và Joshua ở đế quốc càng ngày càng tăng cao hơn trước. Nhất là Tống Minh Uyên, rất được bệ hạ thưởng thức, thường xuyên được gọi tới thương lượng chính sự.
Khi được hỏi cái nhìn về tương lai của đế quốc, Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn ông thật lâu, lãm đạm hỏi: “Ngài muốn nghe lời nói thật?”
Bệ hạ bật cười: “Nếu không thì ta đã không hỏi cháu câu này.”
Tống Minh Uyên gật đầu, ngày hôm sau đưa cho ông một bản phương án cải cách.
Bạch Thời ậm ừ cả buổi, ăn ngay nói thật: “Em yêu anh ấy.”
Bạch Khiêm yên lặng nhìn cậu.
Bạch Thời đối mặt với anh: “Em thật sự rất yêu anh ấy.”
Bạch Khiêm nhìn cậu thật lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu em trai mình.
Tống Minh Uyên nghỉ ngơi nửa ngày mới xuất viện, vì hòa bình, Bạch Thời không dám nói nhiều, nhưng Tống Minh Uyên nào phải người bình thường, anh càng nghĩ càng thấy không đúng, tiếp tục tới nhà chơi, còn đến liên tiếp ba ngày.
Vào ngày thứ ba, anh mua chút thuốc ngủ nghĩ cách để Bạch Khiêm uống, sau đó ngay lúc Bạch Khiêm ngủ say lập tức đẩy A Bạch vào phòng cậu, ăn xong lau sạch.
Ngày hôm sau Bạch Khiêm tỉnh dậy thấy em trai mình bị ăn ngay dưới mắt mình, cười dịu dàng, lập tức hắc hóa.
Bạch Thời kinh hãi nhìn hai người đối đầu, cảm giác mình như một cọng cỏ non đứng trong cuồng phong vũ bão, lá gan rung động quan sát vài giây, cảm thấy sẽ mất mạng đó, đành yên lặng lẻn vào phòng ngủ, đeo tai nghe lên mạng.
Âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên, cậu nhìn nhóm thảo luận, phẫn nộ gõ lạch tạch: “Móa, một lũ khốn nạn!”
Cả đám ngạc nhiên: “Hôm nay chưa uống thuốc à?”
Bạch Thời hít sâu một hơi, nhẫn nại không bùng cháy: “Gửi nhầm, tiểu thuyết của mấy ông viết đến đâu rồi?”
“Bắt đầu càn quét băng đảng và thi đấu.”
Bạch Thời giật mình nhớ tới khoảng thời gian ấy, cố nén cảm xúc trong lòng: “Bao giờ viết tiếp?”
“Nói sau, trước mắt bọn tôi vẫn còn mấy bộ chưa xong, cái này phải tồn trữ một thời gian ngắn, xem tâm trạng đi, chẳng biết sẽ ghi đến đâu.”
Bạch Thời có dự cảm xấu: “Đừng bảo là bỏ hố chứ?”
“Sao có thể? Xem nhân phẩm của bọn tôi đê!”
Bạch Thời ừ, nhịn một chút, không nhịn được, hỏi một đống thứ, ví dụ như đến cùng thì đám người thời kỳ văn minh đã đi đâu, liệu có thể quay lại không, đến cùng thì ở thời kỳ văn minh Tống gia hay Việt gia mới thành vua vậy.
“Không biết, chưa nghĩ tới?”
Bạch Thời không vui: “Sao có thể chưa nghĩ tới?”
“Không liên quan tới nam chính, bọn tôi chỉ đang nghĩ đến một giai đoạn gần nhất, sau đó có thể khiến nhân vật chính thăng cấp cưa gái là được.”
Bạch Thời tự động bỏ qua cái câu “cưa gái” kia, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Ngẫm lại đi, nhỡ có một ngày bọn họ trở về thì sao? Nhỡ đâu phát triển thành văn minh cao cấp thì sao? Hoặc nhỡ bọn họ mang về một bản đồ vũ trụ mới? Chưa kể có lẽ gene của họ xảy ra vấn đề, đời sau không bằng đời trước, muốn trở về tìm kiếm cách giải quyết từ những người sống sót? Câu chuyện hay như vậy mà!”
“Không, quá phiền toái, cứ giết chết Tống Minh Uyên rồi kết thúc là được.”
Bạch Thời há hốc miệng, ý thức được cái kết mà đám kia nói không cùng thế giới với cậu, đành thôi, yên lặng nói chuyện đến tối, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau cậu tỉnh lại bên trong dinh thự của Tống gia, Tống Minh Uyên đã dậy từ lâu. Hai người đối mặt, Tống Minh Uyên nâng cằm bạn nhỏ nào đó lên: “Có phải em lại nói gì đó không?”
Bạch Thời: “…”
Mẹ kiếp, rõ ràng đã qua cửa rồi mà, việc này không khoa học!
“Nói.”
Vì vậy Bạch Thời ngoan ngoãn khai báo toàn bộ.
“Những tinh hệ khác? Văn minh cao cấp?”
Bạch Thời đờ đẫn gật đầu, không nhịn được phải bổ sung: “Em nói bừa thôi, không liên quan đến em phải không? Về phần vì sao lại xuyên… Đừng hỏi em, hỏi thần.”
Tống Minh Uyên đứng dậy: “Được rồi, đợi đám người kia xuất hiện rồi nói sau, xuống lầu ăn cơm.”
Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, bên cạnh nhiều nhân vật lợi hại thế này, chưa kể còn có cơ giáp mạnh mẽ và thú cưng, còn có cái gì cậu không làm dược đây? Tốt nhất là đối phương đừng có làm màu, bởi vì ông đây còn biết làm màu hơn nhá!
Cậu mặc quần áo tử tế, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ tới câu chuyện lần này không nằm trong phạm vi cân nhắc của mấy tên kia, cũng không có giới hạn cái kết… Cậu bỗng nhiên có dự cảm, có khi bọn họ sẽ ở lại thế giới này mãi mãi.
Đến khi tóc trắng, đến khi mặt mũi nhăn nheo, cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ trong đời, sau đó nhắm mắt lại, cùng trở về hiện thực tiếp tục một cuộc đời khác.
Tống Minh Uyên thắt ca vát, thấy Bạch Thời lại đang ngơ ngác, xoa đầu một cái: “A Bạch?”
Bạch Thời nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt, vươn tay, nhào vào lòng anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
Cuối cùng cũng hoàn rồi~~~~~~ ✪◡ू✪
Cám ơn các gái đã theo tui trong thời gian vừa qua (๑・ω-)~♥
Chuyện của Trì Tả và Phượng Tắc sẽ có trong ngoại truyện, ngoài ra còn có cả sự xuất hiện của bánh bao nhỏ nha~
_________________