Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 227 : Phiên ngoại – Hạ
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Chiến đội của hai nước đã đến khách sạn được chỉ định, đang luyện tập và làm quen với hoàn cảnh mới, chuẩn bị cho cuộc thi đấu hữu nghị vài ngày sau. Lúc Bạch Thời tới nơi thì gặp Đồ Long của Hỏa Dương đeo mặt nạ bước xuống từ bậc thang, bèn cản hắn lại, kinh ngạc hỏi: “Anh cũng tới nữa hả, đội trưởng thích cái miệng anh lắm à?”
Đồ Long thừa biết thân phận thật sự của Bạch Thời và Tống Minh Uyên, giật mình, tạm thời không nói câu gì độc miệng: “Sao cậu lại tới đây?”
“Đến chơi.”
Đồ Long đồng tình nói: “Không thể đánh chỉ có thể ngồi xem phải không? Thật đáng thương.”
Bạch Thời đáp: “Dù sao cũng hơn người có thực lực bình thường chạy lên cho người ta ngược đãi ha, nhân dân cả hai nước đều đang xem cơ mà, có cần tôi chuẩn bị cho anh ít giấy để lau nước mũi không hả?”
Đồ Long im lặng chớp mắt một cái: “Tôi không lên đấu, lần này chỉ theo đội trưởng tới đây chơi thôi.”
“…” Bạch Thời nói, “Vậy vừa rồi anh còn không ngại nói tôi? Mặt to đến mức nào vậy?”
“… Quen rồi.”
Bạch Thời thầm nghĩ phải nhịn, sau đó chợt nhớ ra điều gì, dùng ánh mắt thân thiết hỏi thăm: “Anh không đấu thật hả?”
Đồ Long yên lặng lui về phía sau kéo dài khoảng cách, gật đầu. Bạch Thời vội vàng tiến tới vỗ vai, bảo hắn đi chơi cùng mình, tiện thể giải thích về nguyên do. Đồ Long hơi chần chừ: “Chắc chắn bọn họ sẽ mời cao thủ tới.”
“Cao thủ cũng là người đã giải nghệ, anh vẫn đang tham dự Liên Minh, còn quen tay, không sao đâu, chưa kể tôi cũng không thể nhờ đội trưởng của các anh được, họ còn phải thi đấu mà.”
Tống Minh Uyên liếc bạn nhỏ này một cái, nhắc nhở: “Có lẽ tối nay đám Velar sẽ tới.”
Bạch Thời không ngốc, lập tức hiểu ý đại ca, vui vẻ dạ một tiếng, thấy Đồ Long nhìn mình đầy mong đợi, liền hào sảng gọi đối phương đi chơi cùng mình, cậu định lên lầu xem lần này có những ai tới.
Đồ Long giữ Bạch Thời lại: “Bọn họ đang dự tiệc đứng, hai cậu có đi không?”
Bạch Thời vẫn chưa ăn, nhưng suy nghĩ một lát vẫn nói: “Chúng ta không đi thì hơn.”
Mặc dù cậu không chắc người của Phỉ Tây có biết về bọn họ không, nhưng có thể khẳng định người bên chiến đội Erna sẽ nhận ra mình, bây giờ cậu và đại ca mà tới có khi sẽ gây náo động.
Đồ Long có thể hiểu đại khái về băn khoăn của Bạch Thời, hỏi: “Tôi có mặt nạ, dùng không?”
Bạch Thời thấy tên này lấy hai cái mặt nạ dự bị ra khỏi không gian cầm tay, lúc này mới thỏa mãn, chia cho đại ca mỗi người một cái đeo lên, cùng tiến vào phòng ăn.
Người của chiến đội hai nước đã chọn đồ ăn xong xuôi, hiện tại đang ngồi ngay ngắn thưởng thức bữa cơm, bỗng thấy ba người đeo mặt nạ giống như đúc bước vào cửa đều khựng lại, đồng loạt nhìn qua.
Người bên Phỉ Tây bắt đầu lật lại tư liệu trong trí nhớ, nghĩ thầm chẳng lẽ bên Erna có vũ khí bí mật? Người của Erna thì nhìn về phía đội trưởng của chiến đội Hỏa Dương – Lothar, tự hỏi chẳng lẽ đây là thân thích của Đồ Long nhà đằng ấy? Sao lúc đến không gặp?
Lothar đỡ lấy một đống ánh mắt mà nhìn về phía Đồ Long đang ngồi xuống bên cạnh mình, yên lặng quan sát hắn.
Đồ Long hạ giọng giải thích: “Người quen, bên trái là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, bên phải là bạn trai cậu ta Tống Minh Uyên, chính là người vô cùng lợi hại trên báo đó.”
Lothar: “…”
Trong giây phút ấy Lothar sửng sốt tới nỗi suýt nữa không cầm chắc được dao dĩa trên tay, nhưng đến cùng y vẫn là một đội trưởng có thâm niên, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa, quan sát hai người đối dện.
Bạch Thời chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”
Lothar gật đầu: “Đến xem thi đấu hả?”
“Cũng không hẳn.” Bạch Thời nói xong liếc nhìn những người ngồi bên bàn dài, phát hiện đôi trưởng của mấy chiến đội mạnh đều có mặt, còn vài người không biết tên, có lẽ là ngôi sao mới, hoặc hậu bối tới từ học viện quân sự Hoàng Gia.
Bạch Thời thu tầm mắt, ăn tối xong mới liên hệ với Velar, thấy hắn nói đúng là có ý định tới, bèn vội vàng gọi người của chiến đội Erna vào một góc, lúc này mới tháo mặt nạ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ngơ ngác mất cả năm giây, sau đó lập tức vây quanh hai người họ, ồn ào đòi chụp ảnh chung. Bạch Thời tranh thủ cơ hội này bày tỏ ý định vì sao mình đến đây, hỏi thăm có ai hứng thú không. Đại đa số các đội trưởng ở đây đều đã đánh vài trận với bạn nhỏ này rồi, đương nhiên không có ý kiến, người mới cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, tất cả đều hăng hái giơ tay.
Bạch Thời rất hài lòng: “Ngoan.”
Đội ngũ của Velar tới nơi vào khoảng một giờ sau đó, tuy nói lần này bọn họ không có ý định lộ mặt nhiều, nhưng dù sao thân phận vẫn còn ở đó, chẳng mấy chốc đã làm kinh động khiến ban tổ chức vội vàng chạy tới.
Lam hoàn toàn không có ý định phản đối vụ cá cược này nữa, thấy bọn họ hướng chủ đề về phía trận đấu liền cười nói: “Cũng được, đấu thì đấu đi.”
Bạch Thời duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai: “Anh xem, anh như vậy có phải tốt không.”
Lam cười tủm tỉm nhìn bạn nhỏ nào đó, rất dịu dàng. Bạch Thời lập tức buông tay quẳng Joshua tới, Joshua thuận thế ôm Lam vào lòng, còn hôn lên trán hắn, thích thú nói: “Anh sẽ không nương tay đâu.”
“Việc này thì chưa chắc.” Lam cười cười, xoay người đi tìm ban tổ chức, sau đó kéo mọi người tới sân đấu bên cạnh.
Trên mạng đã sớm nổ tung rồi, lý do là bởi vì Bạch Thời thấy thi đấu không có khán giả thì chán chết, cho nên trước khi xuất phát đã nhờ mấy đội trưởng thông báo trên trang cá nhân, đại ý là muốn đánh một trận với bên Phỉ Tây trước cho vui, đương nhiên người bên Phỉ Tây cũng thông báo với fan của mình, vô số cư dân mạng bị tin mừng nện cho choáng váng, đồng loạt chạy tới vây xem.
“Mẹ nó, đến kịp xem trực tiếp rồi, đã tìm chỗ ngồi, đang đợi!”
“Đợi +1”
“Tui nói chỗ này không tệ nha, chắc thi đấu hữu nghị cũng diễn ra ở đây?”
“A a a, tui vẫn đang tăng ca mà, tại sao lại là hôm nay, điên mất!!!”
“Đã điên, cầu ghi hình!”
May mà ban tổ chức sử dụng sân đấu chuyên dụng, nếu không máy chủ đã sớm bị chen lấn đến nổ tung rồi.
Trước mắt là một hội trường khổng lồ hình bầu dục, sân đấu nằm ở trung tâm. Bởi vì xem qua mạng, những người trên khán đài chỉ cần nhẹ nhàng bấm vào một điểm trên sân khấu là có thể nhìn từ góc rõ ràng nhất.
Người chủ trì và bình luận viên đã vào vị trí, tất cả đều đăng nhập, nhìn đám người đông nghẹt trước mắt, bắt đầu tươi cười làm nóng không khí.
“Ôi chà chà, chính quy ra phết nha, có thật là chỉ chơi cho vui không thế?”
“Đúng thế, nếu chơi thôi chỉ cần mở một phòng là được mà.”
“Nghĩ nhiều thế làm gì, tất cả chỉ gói gọn trong một câu: Đã tới kịp!”
“Đã tới kịp!!!”
“A a a, ông đây muốn thiêu sống mấy người!”
Trước mắt, chiến đội hai bên đang chọn đội viên, Lam đã từng thi đấu ở Erna, rất rành về các chiến đội bên này, hắn lập tức mở một cuộc họp nhỏ, gọi đội viên vào phòng họp, mở hình ảnh và tư liệu đã chuẩn bị trước, giới thiệu vài nhân vật trọng điểm: “Bạch Thời và Tống Minh Uyên không cần phải tôi phải nói chắc các cậu cũng biết về thực lực của hai người này, ngoài ra phải chú ý là Joshua cũng là người cấp song S…”
Trên màn hình xuất hiện ảnh của Joshua, ngũ quan hoàn mỹ, miệng hơi cười, lông mày toát ra vài phần ngoại khí, rất mê người.
Lam hoảng hốt vài giây, nhớ rõ lúc trước khi thi đấu cùng Phượng Hoàng, hắn đã từng dặn các đồng đội phải chú ý tới người này, khi ấy hắn không hề nghĩ tới quan hệ giữa hai người sẽ phát triển tới ngày hôm nay.
Đội viên Phỉ Tây thấy Lam ngơ ngác, câm nín nhìn hắn, điện hạ, bọn tôi biết đây là bạn trai cậu rồi, có thể ngưng xem một lát được không, chính sự quan trọng hơn mà.
Mặc dù Lam không biết bọn họ nghĩ gì, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nghiêm túc giới thiệu.
Hai người đã sớm hiểu rõ phong cách của đối phương như lòng bàn tay, vừa bắt đầu đã tiến vào đối kháng cường độ cao, khán giả vô cùng phấn khởi. Lúc trước Joshua đã nói sẽ không nương tay, bây giờ coi như đã dùng hết toàn lực. Cơ giáp của Lam nhanh chóng bị tổn hại, thấy y rút kiếm xông lại, giơ tay quơ quơ.
Joshua kịp thời dừng lại, nhàn nhã gõ chữ: “Còn có điều gì muốn nói sao?”
Lam cười tủm tỉm với y, giang cánh tay tiến lên: “Ôm một cái.”
Joshua biết cơ giáp có chương trình tự hủy, đương nhiên không mắc mưu, đang muốn lùi lại phía sau né tránh, chợt thấy trên băng tần công cộng xuất hiện một hàng chữ: “Em yêu anh.”
Y sững sờ khựng lại, sau đó cơ thể bị ôm lấy, y đưa mắt nhìn người trong lòng, dung túng mà ôm lại đối phương, không khỏi nhớ tới lúc trước Lam nói chưa chắc y đã không nương tay được, quả nhiên là thế. Joshua sung sướng nở nụ cười trong tiếng nổ vang.
Trận ba hiệp một, tình thế hòa.
Bạch Thời nhìn điểm trên màn hình: “Thật vô sỉ.”
Tống Minh Uyên ôm cậu: “Cứ để bọn họ vui vẻ đi.”
Bạch Thời ậm ừ, dù sao Erna đã giành được bốn điểm, rất có hy vọng chiến thắng, có điều trận đấu tới loại trình độ này, chắc Velar và đại ca sẽ không tham dự, mà buông tay để các đội trưởng tùy ý chém giết, nhỡ thua tất cả cũng có thể giữ được kết quả hòa không phân thắng bại, nhưng Bạch Thời tin tưởng bọn họ sẽ không thảm đến thế.
Giờ phút này hai người vừa đấu xong vẫn chưa trở lại ghế tuyển thủ, Lam đứng tựa vào cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn như muốn cắn nuốt của đối phương, khoái cảm kia bộc phát khiến người ta gần như phát điên. Joshua giữ chặt gáy hắn, điên cuồng mà nhiệt liệt hôn hắn, thậm chí muốn xé nát hắn nuốt vào bụng.
Thật lâu sau hai người mới thở dốc mà tách ra, Joshua duỗi móng cái lau vệt nước trên khóe môi Lam, tựa vào trán hắn, khàn giọng hỏi: “Chưa quên phần thương của vụ cá cược chứ?”
Lam ừ một tiếng.
Joshua nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, không kiềm lòng được đưa tay vuốt má hắn, cảm giác mình càng ngày càng không ổn, như thể chỉ cần nhìn thấy hắn là không thể ức chế nổi xung động của nội tâm, lý trí cũng muốn hỏng.
Lam thấy ánh mắt của Joshua quá đắm đuối, hôn nhẹ lên môi y: “Đang nghĩ gì thế?”
“Giải thưởng.”
Lam cười khẽ, biết rõ tỷ lệ Phỉ Tây thua rất lớn, không thèm để ý, hỏi: “Muốn gì nào?”
Joshua ôm eo hắn kéo vào lòng, đến khi giữa hai người không còn chút khoảng cách nào mới thôi, y liếm liếm vành tai kia: “Muốn em.”
Thường thường khi cao thủ quyết đấu thắng bại được định đoạt rất nhanh chóng, quả nhiên chiến đội Erna đã giành thắng lợi, mặc dù chiến đội Phỉ Tây thua nhưng mấy trận đánh cuối cùng đánh rất đã tay, cũng không có gì tiếc nuối. Một đám người trở về khách sạn trong tiếng hô đầy tiếc nuối của khán giả.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thời chính là đi tìm Lam, ai ngờ tìm quanh mà không hề bắt gặp bóng dáng người nọ.
Tống Minh Uyên nói: “Đã đi cùng Joshua rồi.”
Bạch Thời ồ một tiếng đầy ẩn ý: “Ảnh cũng thức thời ghê.”
Becky hung hăng nguýt bạn nhỏ nào đó một cái, ôm mặt nức nở bỏ chạy. Tống Minh Uyên nhìn cặp mặt sung sướng của oắt con kia, cầm chặt tay cậu: “Không còn sớm, ngủ đi.”
Bạch Thời không có ý kiến, ngoan ngoãn theo anh trở về phòng, duỗi móng vuốt ôm anh ngủ ngon.
Lần này đám Velar đi theo ý định cá nhân, ngày hôm sau không cần dậy sớm như lúc còn ở cung điện, Joshua cũng không cần băn khoăn nhiều như thế, một mực kéo Lam phóng túng đến khuya, cuối cùng tựa ở đầu giường uống rượu.
Y đưa mắt nhìn quanh, thấy sắc mặt Lam toát lên vẻ lười miếng, bộ dạng vô cùng thỏa mãn, không kiềm lòng được mà hôn hắn, sau đó càng thấy ngứa ngáy khó nhịn, quyết định đè người nọ xuống giường.
Lam thở dốc, ngửa đầu nhìn y: “Nữa?”
“Lần cuối.”
“Đây là lần thứ mấy anh nói trong đêm nay rồi?”
Joshua thở hổn hển, nở nụ cười xấu xa: “Ai biết.”
Lam không phản đối, bật cười ôm y, cùng rơi vào một vòng điên cuồng mới.
Đám Bạch Thời không ở lại Phỉ Tây quá lâu, ngoại trừ Joshua, những người còn lại chỉ ở thêm ba ngày rồi chuẩn bị cáo từ. Bạch Thời hơi ho lắng, vỗ vỗ vai Joshua: “Nhị ca vô sỉ như vậy, lại chịu thiệt thòi lớn như thế, một mình anh ở đây phải cẩn thận một chút đó.”
Joshua thích thú nói: “Không sao, cậu ấy muốn chơi anh sẽ chiều.”
Bạch Thời nhìn y đầy sùng bái, tiếp tục vỗ vai: “Anh cũng cực khổ, dám thu nhận tai họa này…”
Tống Minh Uyên bất đắc dĩ, không đợi oắt con này nói xong đã ôm chặt cậu, gật đầu với Joshua rồi kéo bạn nhỏ nào đó rời đi.
Thời điểm Phi Thuyền đi qua điểm chuyển tiếp vào tinh hệ Bell, Bạch Thời thấy đại ca nhà mình lấy Trọng Thiên ra, muốn kéo cậu qua, chớp mắt hỏi thăm: “Làm gì? Chẳng phải lúc đến đã tính toán hết nợ rồi mà?”
Tống Minh Uyên không trả lời: “Đi theo anh.”
“Không.” Bạch Thời túm chặt cửa khoang, ngẩng đầu tìm Velar, muốn cứu vớt bản thân.
Tống Minh Uyên bình tĩnh nói: “Velar biết rồi, anh đã nói trước với cậu ta.”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên gỡ móng vuốt nhỏ ra khỏi cửa khoang, kéo bạn nhỏ nào đó tiến vào Trọng Thiên.
Bạch Thời đành cam chịu, dứt khoát chủ động cởi quần áo, kết quả vừa cởi tới khuy áo thứ hai, nhìn thấy chỉ thấy phòng khách chìm trong bóng tối, xung quanh đã chỉnh thành hình thức trong suốt, như thể hai người bọn họ đang đứng giữa vụ trụ.
Tim cậu hẫng một nhịp, vội nhìn về phía đại ca.
Tống Minh Uyên lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi, mở ra, quỳ một chân trên mặt đất, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “A Bạch, anh yêu em.”
Bạch Thời giật mình nhớ tới việc đại ca thiếu cậu một lời cầu hôn, lập tức kích động tới mức hơi choáng váng, bình thường đại ca không được lãng mạn cho lắm, giờ phút này bỗng tỏ tình như vậy, thật khiến người ta không kiềm lòng được.
“Gả cho anh.”
“Vâng.” Đại não Bạch Thời trống rỗng, sững sờ nhìn anh đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, lại run run đeo nhẫn vào cho anh rồi được anh ôm vào lòng. Im lặng vài giây, câu đầu tiên mà cậu nói là: “Em cũng mua một đôi nhẫn nam nha, đến lúc đó lại đeo lại lần nữa.”
Tống Minh Uyên cong cong khóe môi đầy vui vẻ, cúi đầu hôn trên trán cậu: “Được.”
“Còn phải đi du lịch tuần trăng mật.” Bạch Thời ôm anh thật chặt, “Đi thăm ông ngoại, đi thăm em gái nhân ngư và hai đứa nhỏ Đường gia, còn nữa, Phi Minh và Tiểu Cẩm sắp kết hôn rồi, tiện thể đi thăm họ, sau đó đi tìm tiểu Tả, bây giờ khả năng nấu ăn của cậu ấy không tệ, em phải ăn một bữa do tiểu Tả nấu mới được, à, cuối cùng còn phải tới câu lạc bộ Phượng Hoàng nữa.”
“Nghe lời em.”
Bạch Thời vùi đầu vào ngực anh: “Đại ca.”
“Ừ.”
“Em cũng yêu anh.”
Ánh mắt Tống Minh Uyên dịu dàng, siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng ừ một tiếng.