Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 23 : Trận đầu tiên

Ngày đăng: 01:16 22/04/20






Người trước mặt không chỉ gầy mà dáng người còn rất nhỏ, đã vậy còn mang khuôn mặt của một người trưởng thành, nhìn sao cũng thấy mất cân đối.

Người chủ trì đã xem qua tài liệu nhưng bây giờ cũng không tránh khỏi sửng sốt, nhanh chóng hoàn hồn, cười nói: “Xem ra tuyển thủ Lang Nha đúng là thiếu dinh dưỡng, chúng ta cùng xem cơ giáp của anh, ồ, chỉ dùng một màu, rất đơn giản, nhưng hình như không trang bị vũ khí gì? Chẳng lẽ định chiến thắng bằng đao hợp kim?”

Khán phòng lập tức vang lên tiếng ồn ào.

Người chủ trì nhìn Bạch Thời có vẻ ốm yếu, cảm giác chỉ sợ người này không trụ nổi tới một phút, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra vẻ khinh thị, hứng thú hỏi: “Đây là tự tin vào bản thân, hay là không hiểu về sự tàn khốc của đấu trường, tuyển thủ Lang Nha có điều gì muốn nói không?”

Người chủ trì giơ mic lên trước, mỉm cười ý bảo Bạch Thời hãy nói đôi điều.

Bạch Thời: “…”

Bà nó, bắt nạt người tàn tật thú vị lắm à? Chẳng lẽ ông không biết là tui bị câm sao? Trên tư liệu không ghi hả? Hay là nói ông cũng khinh bỉ tui, cho nên không thèm chú ý?

Ồ đợi đã, nếu ngay cả ông cũng cảm thấy như vậy, chắc người cược tui thắng sẽ cực kỳ ít, cho nên lần này chỉ cần thắng, tui sẽ lời lớn luôn!

Nghĩ vậy, Bạch Thời liền cao hứng.

Cậu nhìn chiếc mic bên miệng, lại yên lặng nhìn qua người chủ trì. Người chủ trì cũng nhìn cậu. Hai người đối mặt vài giây, người nọ đành phải thu mic về.

“… Có vẻ tuyển thủ Lang Nha rất bình tĩnh, hy vọng anh có thể biểu hiện tốt trong trận đấu đầu tiên.” Người chủ trì không nhận được câu trả lời, cũng không xấu hổ, cười ha ha hai tiếng, “Tiếp theo chúng ta sẽ xem vị tuyển thủ thứ hai, ô? Đây là người quen, ai thế nhỉ? Nào, xin mời Chiến Hổ!”

“Hẳn là các vị cũng đã biết vào trận trước, khi đối chiến với Lam, Chiến Hổ có một chút thất bại nhỏ, cố ý nghỉ ngơi một vòng để dưỡng sức, chắc chắn trong khoảng thời gian này anh sẽ có sự thay đổi, liệu Chiến Hổ có trở nên lợi hại hơn không? Thật khiến người ta chờ mong!”

Trong lời giới thiệu của chủ trì, Chiến Hổ đứng trên máy di chuyển di chuyển đến trung tâm sân đấu, chậm rãi bước xuống, người này cao khoảng 1m8, cơ bắp trên cánh tay rất rắn chắc, vừa đứng cạnh Bạch Thời đã tạo lên sự đối lập cực kỳ rõ nét.

Giữa không trung là hình ảnh lập thể, người xem nhìn rõ cảnh tượng này, thuần một sắc đều là âm thanh ủng hộ Chiến Hổ.

Bạch Thời không hề lay chuyển, hơi nghiêng đầu, dò xét cơ giáp phía sau gã.

Cơ giáp này được sơn hai màu vàng đen giao nhau, như một con mãnh hổ kiên cường, trước ngực nó có gia cố giáp bảo vệ, có lẽ phần lưng cũng vậy, ngoài ra trên cánh tay phải còn được tranh bị pháo đồng, cao ngang tới đầu, khá có lực uy hiếp.

Người chỉ trì cũng nhạy bén chú ý tới điểm này, nói: “Ôi chao, Chiến Hổ mới lắp lên pháo hạt hỏa lực cao, xem ra sự việc lần trước đã khiến anh dấy lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn, đoán chừng là quyết phải thắng trận đấu này, Chiến Hổ có gì muốn nói không?”

Chiến Hổ trầm giọng: “Không có gì để nói, dù sao cuối cùng người thắng sẽ là tôi.”
Mọi người không thể tưởng tượng nổi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi? Rõ ràng là suy dinh dưỡng phải không?”

“Ai biết.”

Mọi người không nhịn được mà cười nhạo: “Đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của những người này, luôn cho rằng chiến thắng rất dễ, chỉ cần ghi danh là kiếm bộn, chẳng biết lấy tự tin ở đâu ra nữa, mấy tay mơ lúc trước ít ra còn có vẻ bề ngoài, người này đúng là khó tin, ai là đối thủ của hắn? Thật may mắn!”

Bọn họ nói xong liền rảo bước vào hậu trường, sau đó gặp một mười xông tới, trán người này bị rách da, chảy một chút máu, nhìn thấy họ liền lia ánh mắt âm u về phía Lam, không nói một lời, nghênh ngang bỏ đi.

“Đây không phải là Chiến Hổ sao? Chẳng lẽ hắn ta vừa đấu với nhân vật mới?”

“Cũng có thể, nhưng hình như không có vẻ gì là vui hết?”

Mọi người không nén nổi kinh ngạc, đẩy cánh cửa bước vào sân đấu.

Khu thi đấu lúc nào cũng huyên náo, trận đấu thứ hai vẫn chưa bắt đầu, trên màn hình đang quay lại trận lúc trước, họ xem đi xem lại mấy lần, cằm rớt hết xuống đất: “Bà mẹ nó, không phải chứ?!”

“Nói đùa gì vậy, cái người thiếu dinh dưỡng kia đã làm được thế sao? Cơ thể cậu ta chịu nổi không?”

“Chẳng lẽ đây chính là ví dụ cho câu nhìn người không thể xem bề ngoài?”

Lam đút hai tay vào túi, ngửa đầu chăm chú nhìn màn hình, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Sao tôi cứ có cảm giác…”

Mọi người nhìn về phía hắn, muốn nghe đánh giá của Lam: “Cái gì?”

“Không có gì.” Lam mỉm cười, tiếp tục quan sát, dù có xem lại mấy lần vẫn cảm thấy động tác của người này đều lộ ra cảm giác quen thuộc, khiến trong đầu hắn vô thức hiện lên hình ảnh của một người, có điều video quá ngắn, hắn cũng không dám khẳng định chắc chắn, hơn nữa người mà hắn quen có gene cấp D, hẳn là không thể điều khiển cơ giáp thật.

Trừ phi… trừ phi cái gọi là cấp D kia chính là một lời nói dối.

Trong lòng hắn chợt rung động, nếu phỏng đoán là chính xác, vậy người này mới bao lớn?

“Lam, Lam? Tới cậu rồi kìa.”

Lam hoàn rồi, nhanh chóng đè suy nghĩ đang dâng lên, cười gật đầu, đi vào chuẩn bị.