Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 30 : Trung nhị

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Hai tay Bạch Thời hơi run rẩy, cố gắng kiềm nén xúc động muốn đánh người, hít sâu một hơi, an ủi mình phải tỉnh táo, cậu nghĩ mình không nên nhận thân với Trì Tả, nhỡ đâu tên oắt con này kích động tới nỗi não rút rồi gọi cậu là Cẩu Đản, thế thì cậu phải sống sao!



Vì vậy, Bạch Thời bình tĩnh nhìn cái ID [Tiểu Bạch Đản] kia, đè nén cảm giác khó chịu khi tâm can tỳ phổi cùng nhau run rẩy, thâm trầm nói: “Ừm, tôi có nhìn thấy kỷ lục kia, có ấn tượng.”



Nào chỉ có ấn tượng, lúc đó cậu còn vô cùng vui vẻ, cũng bởi vì quá kích động, mới lỡ tay ấn xác nhận, từ nay về sau phải dùng cái ID phiền muộn thế này.



Bạch Thời im lặng tiêu hóa hết nửa giây, tiếp tục nổi giận.



Mẹ nhà mi nha Trì Tả, nói tới nói lui thì ID của tui cũng có một phần công lao của cậu, cậu hại tui biến thành nhị hóa, mà còn lấy một cái ID mắc dịch tới kích thích tui, nếu anh đây không đánh cậu một trận, anh sẽ cùng họ với cậu!



Bạch Thời lập tức gửi lời mời quyết đấu cho Trì Tả, giọng nói mang theo chút run rẩy rất khẽ, cố gắng ra vẻ thật nhã nhặn: “Đến đây, dù sao mấy học sinh kia vẫn chưa tới, chúng ta đánh một trận trước.”



“Được.” Trì Tả vui vẻ đồng ý, đưa tay ấn nút xác nhận.



Đáy mắt Bạch Thời lóe lên hung quang, tấn công thần tốc, thao thẳng về phía đối phương, trong quá trình không ngừng thay đổi lộ tuyến, hoàn toàn không có chút động tác dư thừa.



Trì Tả đã đánh với Bạch Thời vài trận, cũng biết người này cực kỳ lợi hại khi đánh cận chiến, định kéo dài khoảng cách, chỉ là người này quá nhanh, cậu không thể tránh thoát, đành phải giữ vững tinh thần ứng phó.



Bạch Thời không dùng tới kiếm, trực tiếp chơi trò vật lộn với Trì Tả, đầu tiên là quật ngã bằng một cú ném qua vai, ngay sau đó bắt đầu oanh tạc bằng pháo, khí phách hành hạ người ta thê thảm. Bạch Thời thu vũ khí lại đứng vững, cảm giác chỉ có vậy vẫn không hả giận, quyết định nếu tương lai gặp mặt phải đánh cho một trận mới vừa lòng.



Lam nhìn mà mở to lắm, gửi tin tức cho cậu: “Em trai, làm sao thế?”



Bạch Thời rất bình tĩnh: “Giao đấu hữu nghị đó mà.”



Lam bó tay quá chừng: “Sao anh nhìn không thấy giống?”



“Thế thì nhìn kỹ lại đi, không thấy bọn tui chơi với nhau rất hòa hợp sao?”



“…” Lam nói, “Cậu kiềm chế một chút, đừng có tàn nhẫn đả kích người ta chứ.”



“Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu.” Bạch Thời thờ ơ đáp, ngửa đầu nhìn về phía Trì Tả đang bay về phía họ, cậu hiểu rất rõ về người này, cũng biết Trì Tả là kiểu càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, ngẫu nhiên phải kích thích một chút mới tốt.



Trì Tả đáp xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu lợi hại quá, vừa rồi tôi còn chẳng kịp phản ứng luôn.”



Bạch Thời không đáp, yên lặng nhìn Trì Tả, hình như đã ba năm rồi họ chưa gặp lại, hình như giọng người này hơi thay đổi, nhưng rồi lại thấy không có gì đổi thay, có điều tính cách người này vẫn như xưa. Bạch Thời im lặng một lát, hỏi: “Sao cậu lại lấy cái ID này, có hàm nghĩa gì chăng?”



Lam đứng cạnh nghe rõ ràng, lập tức không nhịn cười được: “Em trai à, thực ra anh cũng muốn hỏi cậu về vấn đề này, nhìn thì có vẻ cậu không giống gì gì đó…”



Gì gì đó là cái quái gì? Cậu muốn nói nhị hóa à? Nhất định là nhị hóa đúng không? Mẹ kiếp, quả nhiên cái tên sẽ kéo bản thân mình xuống bằng nó sao?! Bạch Thời lạnh lùng thờ ơ liếc hắn: “Thế còn cậu?”



“Anh đây đặt vì nhớ nhung quê nhà.”



“… Ờ.”



“Tới lượt cậu.”


Bạch Thời rất vui mừng: “Ngoan.”



Lam: “…”



Đã lấy tiền của họ, còn làm họ mất thể hiện, sau đó thu phục họ, bây giờ còn đòi người ta đánh không công cho mình, người này thật là, lúc chưa đồng ý tham gia Liên Minh thì lãnh lạnh nhạt đạm, không ngờ sau khi gật đầu lại mạnh mẽ như vậy, em trai à, anh càng ngày càng tán thưởng cậu rồi đấy!



Mấy người có người phải đi học, có người cần nghỉ ngơi, nhanh chóng giải tán. Bạch Thời rời mạng, đứng dậy đi vào phòng khách: “Ông nội, con gặp tiểu Tả trên mạng rồi.”



Trì Hải Thiên hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn qua: “Xác định là thằng bé? Nó biết con không?”



“Xác định, tạm thời cậu ấy không biết con, con đã ghi hình lại rồi, ông có xem không ạ?”



Trì Hải Thiên đi theo cậu vào phòng ngủ, ý bảo cậu hãy mở video lên, ngay sau đó liền nhìn thấy cái tên [Tiểu Bạch Đản], đáy mắt nhanh chóng lóe lên ý cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Thời không chịu nhận người ta rồi.



Ông yên lặng xem hết video, trầm ngâm một lát, ý bảo Bạch Thời đứng dậy, sau đó lập một loạt bài huấn luyện đơn, nói: “Lần sau gặp tiểu Tả, gửi cái này cho nó, còn chiến đấu, con phụ trách dạy nó đi.”



Bạch Thời dạ, nghĩ thầm cuối cùng lão đầu cũng quyết định xắn tay áo dạy dỗ Trì Tả rồi hả? Nếu đã vậy, vì sao lúc trước không giữ Trì Tả bên cạnh?



Trì Hải Thiên không biết Bạch Thời đang nghĩ gì, im lặng thoáng một chút lại nói: “Tạm thời đừng cho nó biết con là ai.”



Bạch Thời lập tức gật đầu, vô cùng thoải mái.



Từ nay về sau cậu bắt đầu tiếp nhận Trì Tả, để tâm dạy dỗ người này hơn đám thiếu niên trung nhị kia nhiều, hơn nữa cậu hoàn toàn không lo Trì Tả sẽ lười biếng, bởi vì chỉ cần nói mấy bài huấn luyện này có tác dụng, chắc chắn người nọ sẽ chấp hành nghiêm túc, làm người ta hài lòng cực kỳ.



Hôm nay cậu có trận đấu, Bạch Thời rời mạng từ sớm, đi cùng Trì Hải Thiên tới đấu trường, cậu được xếp vào trận thứ ba, còn chưa bắt đầu đã leo lên khán phòng trước, chăm chú quan sát mỗi trận đấu.



Lúc Lam không có trận đấu sẽ ở nhà, rất ít khi đến đấu tường, cho dù đến cũng đều là vì có việc, vậy mà bây giờ hắn lại đến, Bạch Thời liếc hắn một cái: “Sao thế?”



Lam bước tới bên cạnh cậu, cười: “Đêm nay có nhân vật mới, nghe nói bằng tuổi anh, có chút tò mò.”



Trong đầu Bạch Thời vô thức hiện lên bóng dáng người từng gặp ở chợ giao dịch, liền mở máy truyền tin lên xem, nhanh chóng nhìn thấy tên người nọ, hỏi: “Tam Thiếu?”



“Ừm, nghe người đăng ký nói thì người này xếp thứ ba trong nhà, vì thế mới lấy cái tên đó.”



Bạch Thời gật gật đầu, sau đó giọng nói của người chủ trì vang lên, liền nhìn sang.



Theo thường lệ, người chủ trì sẽ nói vài câu mở màn, chậm rãi chuyển tới chính đề: “Đầu tiên hãy để chúng ta xem tuyển thủ thứ nhất trong đêm nay, ồ? Lại là người mới, ôi chao, cũng là một thiếu niên 16 tuổi như Lam, liệu thực lực của hai người họ có giống nhau không đây? Nào, mời nhân vật mới của chúng ta, Tam Thiếu!”



Người được gọi tên nhanh chóng xuất hiện trên đấu trường, Bạch Thời nhìn về phía màn hình, âm thầm dò xét, người này cao hơn Lam một chút, trên mặt đeo mặt nạ vô phỏng, nhìn không có gì đặc biệt.



“Cơ giáp của Tam Thiếu không trang bị thêm vũ khí, phải chăng là quá có lòng tin vào bản thân? Đối với trận đầu tiên trên đấu trường, cậu có cảm tưởng gì không?” Người chủ trì nói xong liền cười đưa mic tới.



Tam Thiếu gật đầu, bình tĩnh căn dặn: “Tôi khá là ghét mấy chuyện lãng phí thời gian thế này, về sau gặp tôi, nhớ bỏ qua.”



Người chủ trì: “…”