Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 32 : Trứng trứng

Ngày đăng: 01:16 22/04/20






Quãng đường giữa hội đấu giá và đấu trường không gần lắm, nhưng ở thế giới khoa học kỹ thuật tiên tiến thế này, tốc độ của xe hoạt động bằng từ tính rất nhanh, bởi vậy mấy người chỉ mất có mười phút đã tới nơi, sau đó đứng lên thang cuốn lên tới tầng cao nhất.

Lam và Tam Thiếu vừa đi vừa nói chuyện, tiện thể giới thiệu sơ lược cho anh về tình hình nơi này, Bạch Thời thì đứng phía bên tay kia của Lam, yên lặng đi theo họ, ngẫu nhiên gật gật hoặc lắc lắc đầu, bày tỏ ý kiến của mình.

Mặc dù toàn bộ cơ thể bao gồm cả khuôn mặt cậu đều bị Tam Thiếu nhìn hết trơn, cũng biết có lẽ người này đã đoán ra tuổi thật của mình, nhưng biểu hiện Tam Thiếu vẫn rất thảm nhiên, bộ dạng hoàn toàn không để ý. Cậu bí mật quan sát một hồi, cảm thấy Tam Thiếu không phải là kiểu người hứng thú với bí mật đời tư của người ta, huống chi cả hai người họ đều chọn cách ngụy trang, chắc anh sẽ hiểu thôi, vì vậy liền bình tĩnh.

Cả đoạn đường đi cùng nhau này, bầu không khí có vẻ khá hòa hợp.

Đa số thương phấm ở hội đấu giá đều lấy từ chợ đen, bởi vậy phương diện bảo mật được làm vô cùng đúng mực.

Nơi này không chỉ có đài triển lãm, mà còn có một chỗ ngồi tương tự như phòng riêng, ghế salon trong phòng được làm bằng da thật, đối diện là hình chiếu lập thể của sản phẩm, khách hàng có thể căn cứ vào sở thích mà quyết định cạnh tranh. Sau khi cạnh tranh kết thúc, trên màn hình sẽ biểu hiện mức giá cuối cùng, còn những ai không có chỗ ngồi cụ thể, cũng sẽ không biết món đồ mình muốn bị ai mua mất.

Nơi này có phân biệt hội viên và khách, nếu như là hội viên thì từ đầu đến cuối không cần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mà sẽ có lối đi thẳng lên phòng, tránh được khoản lên xuống bằng cầu thang công cộng như bọn họ, rồi sau đó nhân viên mới đưa vào phòng.

Khi họ tới, đấu giá hội đã bắt đầu, tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, cũng không biết đến cùng thì nơi này có bao nhiêu tuyển thủ của đấu trường đang tham dự. Mấy người không tách riêng ra, mà cùng tiến vào một căn phòng chung, mọi người ngồi xuống, yên lặng nhìn về phía hình chiếu.

Bạch Thời vô thức liếc Trì Hải Thiên, thấy trong tay ông đang cầm dụng cụ đấu giá là biết người này có ý định mua đồ, nhưng cậu không rõ nơi này có thứ mà ông cần không, chỉ là thấy Trì Hải Thiên có thể thoải mái ngồi cùng Lam và Tam Thiếu thế này, hẳn là món đồ kia không phải là thứ quan trọng, hay là chính vì quá quan trọng nên người bình thường không thể hiểu nổi? Đến cùng thì ông muốn mua thứ gì?

Trì Hải Thiên phát hiện ra tầm mắt của Bạch Thời, liếc cậu một cái: “Sao?”

Bạch Thời lắc đầu ý bảo không có gì, tiếp tục nhìn màn hình.

Thương phẩm được sắp xếp theo mức độ quý giá, thường những món trân quý sẽ được đặt ở cuối cùng, trước mặt đều là mấy thứ thường gặp nhưng có đôi chút đặc biệt, hoặc cũng có món không thường thấy nhưng cũng không khó tìm, đủ các dạng đồ vật, làm người xem hoa mắt.

Bạch Thời hăng hái đứng ngoài quan sát trong chốc lát, nhưng khi kiện vật phẩm phía sau hiện lên liền giật mình, ngồi ngay ngắn.

Cậu đã nghe Lam giới thiệu qua, trước khi những món đồ quý giá nhất được đưa ra, hội đấu giá thường xuyên đưa lên một vài thứ mà người ta không thể định giá nổi, tốt xấu đều có, còn có đào được bảo bối hay không thì phải dựa vào ánh mắt của bản thân rồi, chỉ là mấy vị chuyên gia giám định của đấu giá hội không phải chỉ ngồi chơi, cho nên nói những món “không định giá nổi” này đa số là xấu.

Bây giờ chính là thời gian để đấu giá những vật phẩm kiểu như thế, Bạch Thời hình ảnh lập thể phía trước, là một quả trứng.

Nó có kích cỡ cỡ ngang với một quả bóng rổ, toàn thân trắng muốt, để khiến nó trở lên mỹ quan hơn, đấu giá hội còn vẽ thêm chút hoa văn, nhìn có vẻ rất đẹp, cơ mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là… Nó là một quả trứng!

Nam chính trong truyện chủng mã sẽ thường xuyên bắt được một hoặc vài con thú cưng, mặc dù thường thì đều xảy ra trong truyện huyền huyễn, nhưng quyển tiểu thuyết này cũng có thiết lập nhiều chủng tộc mà, không chỉ có thú nhân, mà còn có cả tộc thú, tóm lại rất có thể nam chính sẽ sở hữu thú cưng đáng yêu!

Cậu vội vàng giật giật tay áo Trì Hải Thiên, thò tay chỉ về phía màn hình.

Trì Hải Thiên vẫn luôn nhìn về phía đó, lúc này liền lạnh nhạt đáp: “Ta cũng không biết đây là trứng gì.”

Tui đâu có hỏi ông về vấn đề này, lão đầu! Bạch Thời tiếp tục giật giật.

Cuối cùng Trì Hải Thiên cũng nhìn về phía cậu, thấy Bạch Thời lại chỉ chỉ về phía trước, rồi lại chỉ chỉ bản thân, im lặng mất nửa giây mới hỏi: “Con muốn mua?”
Bạch Thời khó hiểu: “Sau khi Phi Minh ra tay đánh xong liền bảo cậu cứu? Hắn có quan hệ gì với sát thủ kia? Chẳng lẽ làm như vậy là vì muốn tiếp cận với ông chủ chợ đen?”

Lam bất đắc dĩ: “Đừng hỏi anh, sao anh biết được?”

“Vậy hắn muốn cậu đi đâu mà cứu?”

Lam suy nghĩ một lát: “Có lẽ… Phi Minh bảo người kia chạy về phía này cũng nên?”

Bạch Thời nghĩ thầm có khả năng lắm, dò xét Lam: “Phi Minh rất tín nhiệm cậu, nhưng hắn không sợ tôi đọc được tin nhắn sao?”

“Người này trước giờ không thích thân cận với người khác, quan hệ giữa anh và Phi Minh khá tốt.” Lam đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười nói: “Cậu là người bạn đầu tiên anh giới thiệu cho hắn, có lẽ Phi Minh cũng tin tưởng cậu.”

Thực sự không phải vì tên này cảm thấy tui là fan não tàn của hắn sao? Bạch Thời im lặng, tỏ vẻ mình vẫn ôm thái độ hoài nghi.

Lam đỗ xe ở ven đường: “Anh không rẽ vào nữa.”

Bạch Thời biết hắn muốn đuổi người, liền gật đầu ôm hai quả trứng xuống xe, đi vào cư xá cùng Trì Hải Thiên.

Bây giờ đã là đêm khuya, khu cư xá hoàn toàn yên tĩnh, họ chậm rãi đi về nhà trọ, lúc đang chuẩn bị lên lầu, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng xào xạo, ngay sau đó một người lảo đảo đi ra khỏi bồn hoa vỡ, vịn cành cây không ngừng ho khan.

Bạch Thời: “…”

Không phải chớ không phải chớ không phải chớ? Chẳng lẽ đây chính là tên sát thủ kia? Trùng hợp đến thế sao?

Ồ đợi chút… Cậu ngẫm hai giây, lập tức kích động.

Nếu như cứu được người của Phi Minh, có lẽ trong mắt Phi Minh cậu sẽ được thăng cấp từ fan não tàn qua đường thành bạn bè cũng nên, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội khí phách ngời ngời, cần gì phải lo không thu phục được tiểu đệ này nữa!

Làn gió vận mệnh thổi qua thật dễ chịu, đây là đãi ngộ của nam chính à nha!

Trì Hải Thiên liếc nhìn Bạch Thời, thấy bạn nhỏ nào đó ôm chặt hai quả trứng, toàn thân đều run rẩy, thậm chí nửa người trên còn hơi uốn éo một cái, khóe mắt giật giật, chẳng biết mạch suy nghĩ của oắt con này lại nhảy tới kênh nào rồi?

“Ông nội.” Bạch Thời vội vàng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn ông, nghiêm túc hỏi: “Hình như người bên kia khó chịu lắm, liệu chúng ta có nên giúp một chút không?”

Trì Hải Thiên lập tức bác bỏ, lạnh nhạt nói: “Đừng gây phiền toái.”

Bạch Thời: “…”

Mịa, lão đầu à, tầm nhìn đừng thiển cận như vậy chứ, tui là người làm việc lớn, sao có thể sợ phiền toái?