Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 47 : Phi minh
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bạch Thời không hiểu Phi Minh lắm, bởi vì sự thật là người này quá lạnh nhạt, cho dù sau khi lên hạng mười, tần suất tiếp xúc với y cũng cao hơn nhưng quan hệ giữa cậu và người này vẫn không lên nổi cấp bậc bạn tốt.
Trong nhận thức của Bạch Thời, thực ra Phi Minh có thể được hình dung bằng một dãy từ khóa: đi về một mình, gia đình thần bí, gene ưu tú, thực lực mạnh, có vẻ là một trong những tiểu đệ tương lai, thích tiền nhưng không rõ nguyên nhân, có lẽ còn thích ký tên cái này thì chưa chắc chắn, ôm mục đích nào đó để tiếp cận ông chủ chợ đen Rachael, hôm nay đã thành công.
Trên cơ bản thì những tuyển thủ như họ tới đấu trường cũng chỉ vì tiền, cho tới bây giờ đều là tự nguyện đến tự nguyện đi, mặc dù địa vị của top 10 đặc biệt hơn, còn có kèm theo thỏa thuận, nhưng tính tàn khốc của việc thi đấu khiến tuyển thủ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng, bởi vậy đấu trường tại tăng thêm điều kiện tiến hành ràng buộc với việc nghỉ đấu, có thể nghỉ không hạn chế thời gian, bởi vậy Phi Minh còn chẳng cần trả tiền trái hợp đồng.
Việc tuyển thủ rời khỏi đấu trường là một chuyện rất bình thường và cũng rất thường gặp, bây giờ lại gây chú ý như vậy, một là do địa vị của Phi Minh đặc thù, hai là vì còn liên quan tới một thế lực khác, điều đó làm cho tình thế khó bề phân biệt nổi.
Tối nay Phi Minh tới đấu trường xin nghỉ đấu, lập tức gây chấn động, ngay sau đó y được dẫn tới phòng làm việc của ông chủ, nhưng không đợi mọi người chậm rãi tiêu hóa hết đống thông tin này, thì chưa đầy hai mươi phút sau Rachael đã đích thân đến, ông chủ đấu trường Barlow nhận được báo cáo liền dẫn thuộc hạ tới đại sảnh, bao gồm cả Phi Minh. Chưa dừng lại ở đấy, ngay sau đó Phi Minh tự động đi qua mặt họ, đứng sau lưng Rachael, mọi người thấy tường tận, cũng hiểu người này đang chứng tỏ lập trường, tiếp tục chấn động.
Khí thế trên người hai ông chủ đều rất thịnh, giờ phút này đứng đối mặt, dường như không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn, mọi người vô thức nín thở, căng thẳng nhìn qua.
Nụ cười của Barlow vẫn cởi mở như trước, hoàn toàn không có chút lo lắng nào, nhưng trong lòng đang hận sôi máu.
Phi Minh xếp hạng hai ở đấu trường, không chỉ nổi tiếng mà thực lực cũng rất tốt, gã vẫn muốn thu vào dưới trướng, ai ngờ lần nào cũng bị từ chối, nhưng hôm nay người này lại muốn đi theo Rachael, ngoại từ một số người rất ít biết rõ Phi Minh có mục đích riêng, thì tất cả đều nghĩ rằng Barlow gã không có năng lực nên không giữ được thuộc hạ!
Thế này thì khác quái gì với việc bị giáng một cú tát ngay giữa mặt trước bàn dân thiên hạ!
Chỉ là dù Barlow khó chịu, nhưng gã lại không thể biểu hiện rằng mình keo kiệt, đành phải giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nhìn Rachael: “Thế nào, đang sợ tôi làm tiểu Minh khó xử à? Chưa nói tới việc quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tệ, chỉ nói riêng chúng ta, giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi lại vì cậu ấy mà trở mặt với ông?”
“Đương nhiên không phải.” Sắc mặt Rachael cũng giống như đêm yến tiệc hôm đó nhưng hơi tái, chỉ là không có vẻ ốm yếu, nụ cười vừa đúng mực, “Tôi rãnh rỗi không có việc làm, chợt nghĩ hay là đến xem mọi người tranh tài, không hoan nghênh?”
“Tất nhiên là hoan nghênh rồi, đừng quên cược vài trận đấy.” Barlow cười ha ha một tiếng, dùng tay làm dấu mời vào.
Rachael vui vẻ tiến lên hai bước, sóng vai đi cùng gã.
Barlow chủ động nhắc tới Phi Minh, cười nói: “Mặc dù tên nhóc này hơi cố chấp, nhưng năng lực không tệ, trước kia tôi rất muốn bảo cậu ấy đi theo tôi, đáng tiếc là cậu ấy đã thề rằng đời này ai có thể cứu em trai mình thì sẽ đi theo người đó cả đời, mấy nhân tài trong giới y học tôi tìm đến vẫn đang cố gắng, không ngờ lại bị ông dẫn trước rồi.”
Gã hơi dừng lại, nhìn về phía Phi Minh: “Quên không hỏi, bây giờ em trai cậu đã ổn rồi đúng không?”
Ánh mắt Phi Minh tối sầm lại, lạnh nhạt lắc đầu.
“Vẫn chưa khỏi? Tôi còn tưởng rằng…” Barlow hơi kinh ngạc nhưng không nói hết câu, tiếp tục nhìn về phía Rachael, “Bây giờ ông đang nghĩ biện pháp hay là đang chữa trị?”
Gã vạch trần sự việc trước mặt mọi người, lần này tới lượt Rachael cắn răng nghiến lợi, nhưng thái độ vẫn đúng mực, nói: “Đã có đầu mối.”
“Ồ, hóa ra là cậu ấy đi theo ông cũng giống như tôi lúc trước, chưa tới mức thuần phục.” Barlow nói một câu đầy ý tứ hàm xúc, hơi dừng lại, “Nói đùa thôi, quan hệ giữa chúng ta ấy mà, cậu ấy có đi theo ông hay theo tôi cũng thế, nhưng ngược lại em trai cậu ấy, tôi đã gặp đứa bé kia, đúng là rất đáng thương, mặc dù bây giờ tiểu Minh đã làm ở chỗ khác, nhưng tôi vẫn luôn nhớ thương đứa bé đó, đều là bạn cũ, nếu cần tới tôi thì cứ việc nói thẳng, đừng khách khí.”
“Đương nhiên.”
“Cậu đánh một thế lực giúp tôi, sau đó cậu có thể lựa chọn tiếp quản địa bàn kia, tôi không muốn gì, chỉ muốn kẻ đó triệt để đi đời.” Rachael chậm rãi bổ sung, “Không một ai được biết việc này do tôi làm.”
Người đàn ông nọ im lặng nửa giây, từ từ nở nụ cười: “Rất thú vị, nói cụ thể đi.”
…
Nhiệt độ trên sao Mê Điệt duy trì gần mười ngày, cuối cùng cũng hơi giảm, Trì Hải Thiên vẫn ngồi đọc sách bên cửa sổ như mọi khi, chợt dừng một chút, ngẩng đầu: “Tinh hạch cao cấp?”
Bạch Thời gật đầu: “Nghe nói hành tinh nhỏ bên cạnh sao Ashes có khả năng chứa mỏ tinh hạch, mấy vị lão đại muốn dẫn đội đi xem, bọn con cũng phải đi theo.”
“Thiên nhiên?”
“Dạ.”
Trì Hải Thiên trầm ngầm một lát: “Ta đi sẽ cùng con.”
Bạch Thời chớp mắt lia lịa, nghĩ thầm, gần đây ông chủ bắt đầu lôi kéo cậu, chắc mang thêm một người cũng không sao, cậu dò xét Trì Hải Thiên, cảm thấy lão đầu rất có hứng thú với chuyện này, chẳng lẽ lúc trước thứ ông muốn mua ở hội đấu giá là tinh hạch? Cậu không nén nổi tò mò mà hỏi: “Nếu như không có mỏ thì sao ạ?”
Trì Hải Thiên hỏi: “Họ cảm thấy có, chắc trên tay phải có hàng mẫu đúng không?”
“Dạ.”
“Ở chỗ ai?”
“Rachael.”
Trì Hải Thiên bình tĩnh gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây để ngẫm ra, lá gan rung động: “Ông nội, ngài định ra tay cướp…. Không, mượn về xem ạ?”
Trì Hải Thiên không đáp, chỉ căn dặn: “Gió lớn rồi, vào đóng cửa sổ phòng ngủ lại.”
Bạch Thời lại dạ một tiếng, ôm em gái lướt đi, tiểu nhân ngư nằm sấp trên lưng cậu nghiêng đầu dò xét Trì Hải Thiên, mềm mại nói: “Quắc quắc, quắc quắc, ông nội là ai tế, sao em thấy ông rất nhợi hại?”
Bạch Thời mặt liệt: “Quắc quắc của em cũng muốn biết lắm.”
Cậu đặt em gái lên giường, đi qua đóng cửa sổ.
Từ sáng sớm ngoài trời đã âm u, bây giờ đang lóe lên mấy tia chớp, gió thổi vào mặt mang theo mùi ẩm ướt và lạnh lẽo, một cơn bão sắp nổi lên.