Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 57 : Yếu tố

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Khoảng cách từ câu lạc bộ tới sân khách không xa, chỉ giới hạn trong chòm sao nhỏ này, lúc họ tới nơi còn có năm ngày để chuẩn bị. Nơi này cũng gần giống với bắc bán cầu trên Trái Đất, hiện tại đã là cuối thu, thời tiết dần se lạnh, gió hiu hiu, trên mặt đất được trải một lớp thảm bằng lá rụng.



Con đường nhỏ bên ngoài khách sạn trồng rất nhiều loại cây có lá màu tím đặc biệt của hành tinh này, nhìn từ trên cao xuống thấy những hàng cây màu tím nối thành một dải lụa, quanh co kéo dài về phía xa. Bạch Thời nhìn thật lâu, nghĩ thầm xuyên việt cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng được nhìn thấy nhiều thứ khiến người ta cảm giác rất kỳ diệu.



Các vị quản lý đã trở về sau buổi họp, tất mọi người tập hợp lại. Bạch Thời tìm một nơi ngồi xuống, cũng biết trận đấu trong mùa giải mới sẽ tăng thêm yếu tố.



Bất kể là uy lực hay tính năng của cơ giáp dùng trong Liên Minh đều giống nhau, thứ mà các tuyển thủ so đấu chính là thao tác và kỹ thuật, mặc dù trận đấu rất kích thích, nhưng nhiều cơ giáp giống nhau như vậy cũng hỗn chiến, có khi xem một lúc lâu sẽ khiến khán giả sinh ra chứng mệt mỏi vì thẩm mỹ, vì thế trừ mấy năm trước ban tổ chức đã suy nghĩ tăng thêm một thứ mới để phân biệt.



Ban đầu họ đầu tư vào vũ khí và đồ phòng ngự, trước khi mỗi trận đấu bắt đầu sẽ chuẩn bị hai rương báu vật cho các tuyển thủ rút thăm, bên trong có chứa những món đồ khác nhau, do mỗi đội tự do phân phối lắp đặt, sau đó mới tiến hành trận đấu. Qua mỗi mùa giải, ban tổ chức đã phát minh ra vô số thứ kỳ lạ quý hiếm, thậm chí một vài món gây được tiếng vang tốt sẽ được sử dụng cho cơ giáp trên mạng như một vũ khí thông thường.



Cách này được kéo dài tới hai mùa giải, ban tổ chức lại sáng tạo ra yếu tố mới, họ bắt đầu dựng cơ giáp theo một loài động vật, trong khi thi đấu cơ giáp của các tuyển thủ sẽ được chuyển hóa thành một loại hành thái động vật máy bất kỳ, đợi sau khi tuyển thủ dần dần thích nghi trong trận đấu thông thường, tới vòng chung kết họ sẽ được lựa chọn tự do và tiến hành so tài.



Cơ giáp động vật cũng được triển khai hai mùa, ngay sau đó đã có thứ khác, những yếu tố này sẽ căn cứ vào mức độ thích hợp và được hoan nghênh để kéo dài hoặc thay đổi, cho tới bây giờ mỗi câu lạc bộ đã tìm được quy tắc, chỉ cần tổ chức họp trước khi thi đấu, nhất định là có yếu tố mới.



Đương nhiên, bất kể có biến hóa như thế nào, ban tổ chức cũng phải cam đoan thực lực tổng hợp của hai đội phải ngang bằng nhau, còn vận dụng ra sao thì phải dựa vào phán toán của mỗi tuyển thủ rồi.



Năm nay lại đi họp, bởi vậy tất cả đều muốn biết ban tổ chức lại đưa ra thứ gì mới. Về điểm này, Bạch Thời đã từng hỏi sao không tổ chức họp sớm một chút, tối thiểu thì tuyển thủ cũng có thời gian để chuẩn bị tâm lý, nhỡ có đội mạnh vì đột ngột nên không kịp chuẩn bị rồi thất bại ngay trận đầu, liệu fan của đội đó có tức giận tới nỗi muốn đập ban tổ chức không, ai ngờ lại nhận được một câu: phía ban tổ chức cho rằng thế này thú vị hơn. Bạch Thời câm nín, kiên nhẫn chờ đợi.



Quản lý nhìn xung quanh một lần: “Thứ được thêm vào năm nay là nguyên tố tự nhiên, kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong băng sương, vân vân…”



Mọi người cùng ngơ ngác, sau đó thì vô cùng phấn khích: “Má, quá ngầu, chẳng khác gì chơi võng du luôn! Thật là may, đấu đúng lần này!”



Bạch Thời im lặng, cậu dám cược bằng tính mạng của nhân vật phản diện rằng: thứ này xuất hiện là bởi vì đám khốn kia đều thích viết truyện huyền huyễn, cho nên mới kết hợp mấy yếu tố đó với cơ giáp.



Quản lý để họ thảo luận trước một hồi, sau đó mở hình ảnh trong tư liệu nhận được, kiên nhẫn giảng giải: “Nghe nói là lấy cảm hứng từ võng du, không chỉ có uy lực mạnh mẽ, mà còn có mỹ quan, khi thi đấu trên bàn điều khiển sẽ xuất hiện một cái phím, hoa văn mang dấu hiệu tương ứng với thuộc tính, mọi người xem, chính là cái này.”



Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy trên phím ấn hình tròn được in hoa văn rất tinh xảo, cực kỳ bắt mắt.



“Lần này cũng giống như mấy lần trước, trận đấu bình thường sẽ sắp xếp ngẫu nhiên, vào đến vòng trung kết rồi có thể tự do lựa chọn.” Quản lý nói, “Có thể nhấn phím thuộc tính cũng có thể không, sau khi bấm thì bất kể là vũ khí hay một nắm đấm đơn giản cũng mang theo thuộc tính đó, thời gian duy trì mỗi lần là năm phút, làm lạnh hai phút, cái này phải dựa vào các cậu tự nắm bắt.”



Mọi người cùng đáp lời, chăm chú xem hết video, bắt đầu nghiên cứu.
Bạch Thời không đáp, bỏ bọn họ lại mà chạy như điên.



Quản lý đang ở đó, thấy thế vội đuổi theo, sau đó quay về thông báo: “Đi vệ sinh, đã phái người theo rồi.”



Lam gật gật đầu, chắc Bạch Thời không thể về ngay được, liền sắp xếp người bổ sung.



Một trận đấu Liên Minh được chia làm ba vòng, vòng đầu là một đấu một, có ba lượt đấu tất cả, mỗi lượt một điểm, vòng hai là cạnh tranh, mỗi đội cử hai người cùng tiến vào một không gian tràn đầy quái vật giả tưởng, cạnh tranh xem trong thời gian quy định ai giết được nhiều quái vật hơn, nếu như có thể nhanh tay giải quyết luôn cả đối thủ cũng được coi là thắng, người thắng được cộng hai điểm, vòng cuối mới là thi đấu đoàn đội, người thắng được sáu điểm, tổng cộng mười một điểm, cuối cùng đội nào nhiều điểm hơn sẽ chiến thắng.



Dựa theo kế hoạch lúc trước, Bạch Thời phải tiên phong, nhưng bây giờ lại gặp xui xẻo, đành phải bổ sung người khác lên, Lam đưa mắt nhìn người nọ bước vào trận đấu, sau đó chuẩn bị đi xem Bạch Thời thế nào, lại phát hiện người đi theo xem xét đã quay lại, nói không sao, chỉ bị tiêu chảy thôi.



Lam ngơ ngác vài giây, sau đó cười bò, cảm thấy đứa em trai này hài hước quá nhiều luôn. Hắn không nhịn được mà cười một lúc, tìm nơi ngồi xuống, nhìn về phía màn hình lớn.



Lúc Bạch Thời đi ra, Tống Minh Uyên vừa mới rửa tay xong, thấy cậu tới liền nhìn thoáng qua, Bạch Thời chậm rãi lết tới rửa móng vuốt, nhìn anh qua gương.



Tống Minh Uyên rút giấy lau khô nước đọng trên tay, đối mặt với cậu một lát, thấy khóe mắt bạn nhỏ này còn ươn ướt, đáng thương cực kỳ, không khỏi xoa xoa đầu cậu.



“… Anh muốn cười thì cứ việc cười, chắc nhị ca đã cười bò rồi chứ gì.”



Ánh mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ rõ ràng, ừ một tiếng: “Em bị sao thế?”



“… Không sao, trận đấu thế nào?”



“Vừa đánh xong hai lượt, đều thắng.”



“Ồ.”



Tống Minh Uyên lại xoa xoa đầu cậu, hai người cùng quay lại, anh ngồi xuống bên cạnh Bạch Thời, tiện thể nhét cho cậu một ly nước ấm.



Bạch Thời ôm ly yên lặng rúc vào một góc, trong đầu thì nghĩ lũ khốn các ngươi cứ đợi đấy cho ông, nếu ông đây mà trở về được chắc chắn sẽ bỏ thuốc xổ cho tụi bây uống bằng sạch thì thôi! Mẹ kiếp, không thể nhịn được nữa rồi!