Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 65 : Tình cờ gặp gỡ
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bây giờ là giờ ăn cơm, phố ăn uống chật kín người, chẳng mấy chốc bóng đối phương đã khuất sau đám đông. Bạch Thời toàn tâm toàn ý muốn biết liệu hoa văn trên tay thanh niên có giống hoa văn cậu đã từng thấy trên cơ giáp của lão đầu hay không, vô thức đi nhanh vài bước.
Gần đây là khu dân cư, phố quà vặt nằm giáp với chợ thức ăn và chợ nông nghiệp, người cũng nhiều, cậu âm thầm nhớ đường đi, theo bước thiếu niên rẽ vào chợ, vừa tùy ý dò xét hàng quán trên quầy, vừa từ từ nhích tới để rút ngắn khoảng cách với đối phương, muốn giả bộ như đang mua đồ nhằm kiếm cơ hội liếc nhìn cổ tay đối phương một chút, nhưng đúng lúc này thiếu niên đột nhiên đi vào một cửa hàng, bước chân Bạch Thời dừng lại, sau đó tiến vào với thái độ rất tự nhiên, yên lặng quan sát thức ăn trên kệ.
Có vẻ cửa tiệm này là của một đôi vợ chồng trung niên, người vợ đang đứng bên kia trò chuyện với khách, người chồng thì dùng máy móc loại nhỏ để chuyển đồ ăn lên xe, mà thiếu niên mang theo đồ ăn đi lướt qua họ, vào nhà trong tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu giải quyết bữa trưa.
Bạch Thời nhìn sao cũng thấy bình thường, nghĩ thầm chẳng lẽ người có hoa văn này cũng giống như lão đầu, ẩn mình trong thành phố lớn, chứ không phải là sự tồn tại của một tổ chức cao siêu, dữ dội nào đó?
Hay là mình hoa mắt mất rồi, người ta chỉ là một nhà ba người bình thường, thiếu niên cũng chỉ tùy tiện xăm một hoa văn bất kỳ, căn bản không hề giống hoa văn của lão đầu?
Chẳng biết tại sao Bạch Thời cứ có cảm giác kỳ quái, cậu xoắn xuýt một lát, nghĩ thầm thôi được rồi, tốt nhất nên đi mau để tránh gây phiền toái, cậu có thể quay về hỏi người của đại ca xem họ có âm thầm điều tra được thêm về mấy người này không, làm vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Bạch Thời nghĩ xong liền rời đi, nhưng lúc này đại thúc phía trước mặt đột nhiên nhìn về phía cậu: “Được rồi đã chuyển xong, đừng đứng đấy, tới mang mấy thứ đó đi.”
Bạch Thời khẽ giật mình, chớp mắt mấy cái, nhìn ông ta bằng khuôn mặt vô cảm, không hiểu vì sao người này lại gọi mình.
Đại thúc thấy cậu bất động, vẫy tay với cậu: “Nhanh lên, tôi dẫn cậu đi làm quen đường trước, lát nữa cậu tự đi.”
Bạch Thời do dự hai giây, quyết định đánh cuộc một lần, chậm rãi lết qua. Cậu không biết liệu việc này có nguy hiểm không, vì vậy kéo dài khoảng cách với ông chú nọ, tranh thủ để lại cho mình chỗ trống còn tiện chạy trốn, yên lặng chờ lệnh.
“Biết lái xe cơ khí chứ?”
Bạch Thời gật đầu, so với cơ giáp, thứ này quả thực chẳng khác nào đồ chơi con nít.
Đại thúc rất hài lòng, ý bảo Bạch Thời lên lái, còn dặn cậu lái chậm, sau đó xoay người dẫn cậu đi tới bên kia chợ. Bạch Thời quan sát tình huống xung quanh, tự nhủ dù có lòi đuôi cũng chạy trốn được, yên tâm hơn hẳn, ngoan ngoãn đi theo ông ta.
Hai người một trước một sau dần dần rời ra cửa tiệm nhỏ, tính cách của ông chú này khá sáng sủa, có vẻ nhân duyên cũng không tồi, không ít chủ tiệm chủ động lên tiếng chào hỏi với ông ta. Bạch Thời bí mật quan sát, phát hiện đúng là không có vấn đề gì, cảm thấy có khi mình nghĩ sai thật rồi.
Họ lại đi thêm nửa phút, phía sau bất chợt có một thiếu niên da ngăm đen chạy lên, vội vàng gọi ông chú kia lại, thiếu niên nhìn Bạch Thời lại nhìn ông ta, hỏi: “Chú, có chuyện gì thế? Chẳng phải nói để con làm sao?”
Trái tim Bạch Thời hẫng một nhịp, chắc mình sắp bị vạch trần rồi, cơ mà vận khí cũng kém quá nha, tốt xấu gì thì ông đây cũng là nam chính, sao lại xui xẻo như vậy chớ?
Nếu họ chỉ là cư dân bình thường, vậy thì cậu có thể bị coi thành thằng điên hoặc là oắt con nào đó thích gây sự, nhưng nếu mấy người này cũng cực kỳ hung tàn như lão đầu, liệu cậu… Bạch Thời dừng xe lặng lẽ lết xuống, chuẩn bị chạy như điên.
“Chú hết cách rồi, đây là người khách chọn, chú đang chuẩn bị lát nữa nói cho con biết.” Đại thúc xoa xoa đầu thiếu niên kia động viên, tiện thể còn cười áy náy với Bạch Thời.
Bạch Thời vẫn giữ tư thế một chân nhấc lên, yên lặng nhìn họ.
Thiếu niên bĩu môi, thì thào: “Không phải người ta bảo chú chọn à?”
“Vâng.”
“Vậy cậu đi theo tôi làm gì?”
“Chẳng phải chú gọi cháu trước sao?”
“…” Đại thúc nói, “Về sau người tôi tìm đã tới, sao cậu không nói rõ?”
“Cháu cảm thấy sẽ kiếm được tiền.”
“…” Đại thúc nghĩ đây là trách nhiệm của mình, không nhịn được mà hỏi, “Lúc đó cậu đứng đấy làm gì?”
“Mua thức ăn.”
“… Không thể nào, lúc đó tôi thấy cậu không giống người mua đồ ăn nên mới gọi.”
“Được rồi.” Bạch Thời đáp, “Cháu chán, đang đếm thức ăn, kể cả đi theo chú cũng bởi vì chán nên mới tìm việc gì đó để làm.”
“…” Đại thúc quả thực dở khóc dở cười, “Được rồi, bất kể là vì lý do gì, cậu ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây sự, tiền lương sẽ trả đủ.”
Bạch Thời vâng một tiếng, đưa mắt nhìn ông ta đi xa, tiếp tục nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sau đó nghe có người gọi cậu đưa hoa quả, liền đứng dậy đi qua.
“Nhớ kỹ đường đi.” Người dẫn cậu nói, “Nếu như chúng tôi bận quá, cậu sẽ phụ trách việc bưng thức ăn, điểm tâm tới.”
Bạch Thời gật đầu, đi theo họ vào phòng ăn, yên lặng đi tới cái bàn ở chính giữa, sau đó ngẩng đầu, lập tức đối mặt với Tống Minh Uyên.
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ nào đó, lại nhìn đĩa trái cây trên tay cậu, như đang nói em ở làm gì đây thế.
Còn Bạch Thời lại nghĩ: anh tưởng em muốn đến đây lắm hả? Ông đây đã lên kế hoạch chạy về rồi, ai ngờ ngơ ngơ ngác ngác bị chở tới đây? Còn nữa, chẳng phải anh bảo phải về nhà à? Không phải anh đã đi từ rất sớm rồi sao? Đã nguyên một ngày rồi mà sao anh vẫn ở đây? Chẳng lẽ anh đang lừa em?
Một tiếng cạch vang lên, Bạch Thời đặt mạnh đĩa trái cây xuống bàn, quay đầu bỏ đi.
Tống Minh Uyên: “…”