Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 68 : Di tích
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bạch Thời dò xét xung quanh, ngoại trừ hạt cát thì bốn bề cũng chỉ có hạt cát, căn bản không có thứ gì đủ tư cách để làm lá chắn, cậu vô thức nhìn đại ca, chẳng lẽ muốn đào lỗ thật hả? Nhưng cát quá lỏng, chỉ có thể đào sâu xuống dưới, làm vậy rất dễ mất phương hướng, lỡ đào thành một vòng tròn thì sao đây?
Cho dù không đào thành vòng thì cũng có thể đào thành mê cung hay đào ra một nơi kỳ kỳ quái quái nào đó thì biết làm thế nào? Có khi lúc tới nơi người ta đã đi hết từ lâu rồi biết không?
Cậu do dự mở miệng: “Đại ca, chúng ta đi qua đó kiểu gì?”
Tống Minh Uyên liếc thời gian, phát hiện vẫn dư dả, liền quay lại nhìn cậu: “Muốn biết?”
Bạch Thời ngoan ngoãn dạ.
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, bình tĩnh nói: “Em nói cho anh biết trước kia từng nghe tên của Phượng Tắc ở nơi nào, và biết gì về hắn, anh sẽ nói cho em làm sao để đi qua bên kia.”
Giờ em nói có khi trong tương lai em sẽ đè hắn xuống lật qua lật lại mà giày vò một đêm, anh tin không? Bạch Thời mặt liệt: “Em chưa từng nghe qua.”
Tống Minh Uyên hơi tăng thêm chút lực tay: “Ha?”
Bạch Thời biết rõ đại ca thông minh, có lẽ do phản ứng lần trước của mình quá rõ rệt đã khiến anh nghi ngờ, im lặng thật lâu, thầm nghĩ, dù sao lão đầu cũng liên quan tới bọn họ mà, vì vậy rất xấu tính lôi ông ra làm bia đỡ đạn: “Ông nội của em… Trước khi đi mấy ngày, ông đã từng đề cập tới.”
Tống Minh Uyên nhìn cậu. Bạch Thời đối mặt với anh, ánh mắt kiên định, thầm nghĩ có chết cũng không thể nói mấy chuyện phát rồ như thế được. Tống Minh Uyên đã điều tra về cậu, cũng biết cậu luôn đi theo ông nội mình, trên thực tế bản thân Trì Hải Thiên có rất nhiều vấn đề, mà người này muốn biết chuyện gì cũng chỉ có thể biết thông qua ông nội mình thôi, liền hỏi: “Ông không nói những thứ khác?”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên lại nhìn cậu vài lần, bình tĩnh ừ một tiếng. Bạch Thời không rõ liệu thế này có được coi là đã được thông qua kiểm tra không, yên lặng nhìn anh. Tống Minh Uyên liếc bạn nhỏ ngốc manh nào đó, nói: “Đợi đấy.”
“Đợi gì?”
“Đợi người của anh tới.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, lập tức kích động, mẹ nó, thời buổi này có tiểu đệ thật dễ làm việc, đại ca huyễn khốc thế này quả nhiên là hình tượng nam chính lý tưởng, cậu quyết định trong tương lai phải coi đại ca thành mục tiêu mà phấn đấu!
Cậu đã chuẩn bị tinh thần kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, xoay xoay cổ tay: “Anh gọi tới bao nhiêu người?”
“Một người.”
Tống Minh Uyên nhìn cậu một cái: “Thật sự muốn biết?”
Bạch Thời do dự nửa giây: “… Ừm.”
“Trong góc có hai bộ xương.”
Bước chân Bạch Thời dừng lại, một chân vẫn đang nhấc lên chưa kịp dậm xuống, ngay sau đó lập tức lảo đảo vì trọng tâm bất ổn, Tống Minh Uyên đứng ngay bên dưới, vội vàng ôm lấy bạn nhỏ nào đó, đồng thời nghiêng người về phía trước, nhanh chóng bịt kín mờ bôi khẽ nhếch của cậu.
Trong bóng đêm, khi các giác quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, trên môi đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp và mềm mại, hô hấp hòa vào làm một, Bạch Thời giật mình nhận ra đây là một nụ hôn.
Tống Minh Uyên không hôn sâu, dừng lại một chút mới buông cậu ra, đỡ Bạch Thời đứng ngay ngắn, giọng điệu vẫn bình tĩnh như ban đầu: “Đã sớm nói là em không cần biết rồi mà.”
Ông đây không sợ, chỉ là lúc anh nói em đang định đặt chân xuống, vì chần chừ một giây nên mới dẫm hụt có được không? Bạch Thời thẫn thờ nghĩ, đại não trống rỗng, máy móc đi theo anh hai bước mới mở miệng: “Lúc nãy anh…”
“Ừm, anh sợ em hét lên.”
“… Thực ra anh có thể dùng tay.”
Tống Minh Uyên nhắc nhở: “Một tay của anh phải đỡ em, một tay khác vẫn đang bị em nắm chặt.”
“… Ồ.” Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đi theo anh, đại ca à, anh có thể ngừng bình tĩnh và tự nhiên như vậy không hả, ông đây cong đó, nam nam cũng phải thụ thụ bất thân có biết không? Mịa, đối với anh thì hành động kia không có gì, nhưng với tui thì nó rất mập mờ được không hả? Nếu ông đây thật sự thích anh thì ai chịu trách nhiệm đây?
Trong bóng đêm, Tống Minh Uyên có thể dò xét Bạch Thời không chút băn khoăn, thấy nét mặt cậu không thay đổi, đáy mắt không giấu nổi ý cười, nhanh chân dẫn cậu đi hết cầu thang.
Tầng này cũng được bài trí giống tầng trên, thời điểm bước xuống bậc thang cuối cùng, Tống Minh Uyên nhìn thấy tấm biển được gắn trên vách tường phía đối diện, bước chân dừng lại.
Trong lòng Bạch Thời vẫn còn sợ hãi: “Có chuyện gì thế?”
Tống Minh Uyên thu ánh mắt, bình tĩnh đáp: “Đây là một sở nghiên cứu cơ giáp.”
_________________