Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 77 : Quái thú
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Sự thật chứng minh hai tên bỉ ổi gặp nhau, người thắng thường thường là tên nào bỉ hơn.
Đồ Long không nói được mấy câu, sau khi bị Bạch Thời chẹn họng vài lần thì tự động ngậm miệng, quan trọng hơn là gã bị người này công kích tới mức hoàn toàn không có thời gian để thở dốc, căn bản không thể chú ý tới việc khác nữa.
Bạch Thời hỏi: “Sao, cuối cùng thì có thể chơi vui vẻ rồi chứ?”
Đồ Long không đáp, chuyên tâm ứng phó, sau đó trong lúc không để tâm lại bị áp sát, thấy Bạch Thời rút kiếm bổ xuống, gã cũng vội vàng rút kiếm ngăn cản, hai loại thuộc tính bất đồng đụng vào nhau, bùng lên ánh sáng chói mắt, Bạch Thời thấy gã im lặng cũng không muốn mở miệng, cất kiếm đi, ngay sau đó nhấc chân lên.
Đồ Long cho rằng cậu muốn đạp tới, nhanh chóng nhập lệnh chuẩn bị né tránh, nhưng ai ngờ đấy chỉ là hư chiêu, Bạch Thời giơ chân đến giữa đường đột nhiên rút về, đổi một cách di chuyển có độ khó rất cao, cổ tay khẽ đảo, thanh kiếm khổng lồ lại bổ xuống.
Lần này nhắm chính xác vào một vị trí cực kỳ hiểm, Đồ Long trở tay không kịp, lập tức dính đòn, khẽ buông tay, cự kiếm chém ầm ầm xuống đất. Bạch Thời mượn lực bắn ngược để cơ thể bật lại nửa vòng, đạp mạnh một cước vào ngực đối phủ, trong chớp mắt đã đạp gã bắn thẳng ra ngoài.
Đồ Long biết chẳng mấy chốc Bạch Thời sẽ đuổi theo, không nghĩ ngợi đã nâng pháo hạt lên, nhanh chóng nhấn nút bắn, nã vài pháo vào khoảng không trước mắt.
Bạch Thời chăm chú nhìn, chỉ di chuyển mấy cái với biên độ rất nhỏ, xuyên qua trong chớp mắt, pháo trên vai cũng vang lên âm thanh tích tích, đạn pháo đánh chuẩn xác vào mục tiêu, nện cho Đồ Long bẹp dí trên mặt đất.
Thời khắc này, đất đá xung quanh tung bay, ánh sáng chói lòa mà vụ nổ tạo thành nhanh chóng nuốt chửng bóng dáng hai người, Bạch Thời điều khiển cơ giáp bay lên cao, vùng ra khỏi khối không khí, không ngừng bay lên cao nhìn xuống phía dưới.
Khói bụi nhanh chóng tan hết, trên bản đồ có thêm một cái hố sâu cực lớn, Đồ Long đang nằm dưới đáy hố, hộ giáp trước ngực đã vỡ vụn hoàn toàn, vai phải vừa trúng một kiếm lóe lên tia điện rất nhỏ, hiển nhiên là gặp trục trực.
Tiến hành tới bước này, trận đấu đã không còn chút hồi hộp nào nữa, Bạch Thời chỉ tốn vài giây để chấm dứt.
Hai người rời khỏi hệ thống, bước tới bắt tay, Bạch Thời muốn nói gì đó, nhưng vừa phát ra một âm tiết, Đồ Long đã buông tay, yên lặng liếc cậu một cái, quay đầu rời đi: “Tôi đi rửa tay.”
“…” Bạch Thời không nhịn được, “Đàn ông nhiều chuyện không tìm được vợ đâu, anh biết không? Cho dù có tìm được cũng bị đá, hoặc là cho anh đội mấy cái nón xanh, có khi sinh được con trai cũng không phải là của anh.”
Bước chân Đồ Long dừng lại.
Bạch Thời nói: “Nhưng thái độ này của anh rất đáng khen, đối mặt với người mạnh mẽ tôn quý cũng biết làm cho bản thân thật sạch sẽ, cơ mà không sao đâu, tôi không chê, anh rửa tay xong khỏi cần phải quay lại để bắt tay tôi thêm lần nữa, lần sau nhớ chú ý là được.”
Đồ Long: “…”
Đồ Long nhìn bạn nhỏ nào đó, khuôn miệng đằng sau mặt nạ đã há hốc, há rồi lại há, hậm hực xuống đài, chắc trong thời gian ngắn sẽ không có ý định trao đổi gì với Bạch Thời rồi.
Bạch Thời không để ý, chậm rãi đi về khu nghỉ ngơi.
Trước mắt là dãy núi trùng trùng, trên núi là rừng rậm tươi tốt, quái giả thuyết đang trốn trong đó, họ không chần chừ, đồng loạt xông lên phía trước, chuẩn bị giết quái.
Cả hai đội đều không thể cam đoan sẽ tiêu diệt được đối phương trước khi thời gian kết thúc, đánh như vậy có quá nhiều nhân tố bất định, còn không bằng thành thành thực thực thi đấu.
Khán giả không hề thất vọng, tiếp tục xem, bởi vì mỗi khi thời gian sắp hết, đội có điểm thấp thường sẽ tấn công quấy nhiễu đối phương, đến lúc đó vẫn phải đánh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, số điểm của hai đội không ngừng tăng lên, từ từ giằng co, Lam liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn khói đen bay lên cách đó không xa là biết đối phương đang ở đằng kia, liền nói với Phi Minh một tiếng, dặn y cứ tiếp tục giết quái, còn mình vừa đánh vừa đi, chậm rãi tiếp cận.
Bản đồ phóng to tỉ lệ ngọn núi và cây cối, cơ giáp khổng lồ đứng trong cánh rừng này quả thật nhỏ bé không khác gì người bình thường, bởi vậy hai người kia không hề phát hiện ra hắn.
Lam nhìn khoảng cách giữa hai bên, hắn biết đối phương cảnh giác rất cao, nếu đi thêm nữa thì chắc hắn sẽ xong đời, khóe miệng cong cong, đột nhiên xông lên giữa không trung, nâng pháo hạt lên nã xuống một phát, bên tai vang lên tiếng nổ ầm ầm, ánh lửa đỏ rực cả nửa khoảng trời.
Hai người bị sóng nhiệt khủng khiếp đẩy ngược về phía sau, vội vàng giữ vững cơ thể, ngẩng đầu nhìn Lam, vừa nhìn đã hiểu ngay hắn có ý đồ gì.
Giọng nói của Lam cực kỳ dịu dàng: “Giết quái mãi thì chán quái, đánh với tôi một trận thì sao nhỉ?”
Vừa dứt lời, hắn lại tiếp tục nã pháo, ý định ngăn chặn hai người. Người của Hỏa Dương phản ứng rất nhanh, đội trưởng quay đầu rời đi, người còn lại thì chuẩn bị nghênh đón, cuốn lấy nhằm giữ chân Lam, mặc dù thực lực của gã không bằng đối phương, nhưng vẫn có thể kiên trì cho tới khi trận đấu chấm dứt.
Lam biết đội trưởng của Hỏa Dương là tuyển thủ nổi tiếng với sự nhanh nhẹn, có lẽ vì suy nghĩ cho vòng đấu đoàn đội tiếp theo cho nên vẫn luôn giữ sức, nhưng nếu người này đột nhiên bùng nổ vào mấy phút cuối cùng, rất có thể Phượng Hoàng sẽ thua, vì thế hắn không đời nào để đối phương toại nguyện. Lam nhanh chóng thay đổi lộ tuyến lướt qua đội viên kia, lao về phía đội trưởng.
Tuyển thủ của Hỏa Dương vội vàng đuổi theo, nâng pháo lên nã mấy phát, thấy Lam bắt đầu chậm rãi vì phải tránh đạn, lập tức gia tốc, cuối cùng cũng áp sát một lần nữa.
Hiện tại hai người đang đứng giữa hai ngọn núi lớn, chính giữa có một khe vực sâu không thấy đáy, Lam liếc nhìn một vòng, tìm cơ hội đá vào lồng ngực của đối phương với ý định đạp gã rơi xuống dưới, ngay sau đó lại bắn một pháo, lúc này mới rời đi.
Đạn pháo nổ tung, tuyển thủ của Hỏa Dương bị vụ nổ đánh thẳng xuống phía dưới, sau đó lại bất hạnh va vào mỏm đá, trang bị động lực bị tổn hại, không thể dừng lại, tiếp tục trượt xuống sâu hơn.
Lam không để tâm tới người nọ nữa, tiếp tục truy kích, chỉ là lúc này, bên tai hắn đột ngột vang lên một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp chân trời, tuyển thủ của Hỏa Dương lập tức tử vong, Lam quay phắt lại, chăm chú nhìn về phía sau.
Cảnh tượng trong thời khắc này này có thể dùng từ đất rung núi chuyển để hình dung, đàn chim hoảng loạn bay lên không trung, quái giả thuyết cũng la lên thảm thiết, run rẩy không ngừng.
Đội trưởng Hỏa Dương và Phi Minh đều cảm thấy kì lạ, đồng loạt nhảy lên trên không quan sát, họ chỉ thấy một bóng đen dần dần bay lên từ dưới đáy vực, từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cả ba đều rùng mình, đây là… quái thú cấp S!