Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 79 : Đánh giá
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Cơ giáp của Phi Minh bị hao tổn, cánh tay đã báo hỏng, y hiểu vào lúc này cho dù mình có gia nhập chiến cuộc cũng không có tác dụng là bao, còn có thể cản trở Bạch Thời, dứt khoát đứng sát vào tường, yên lặng nhìn về phía bên kia.
Sau khi chết đám Lam không bị hệ thống truyền tống ra ngoài mà đổi thành thị giác của Thượng Đế, cũng đứng một bên nhìn xem, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Cách đó không xa là kiến trúc đang rực cháy, trong tầm mắt tràn đầy mảnh kim loại vỡ vụn, nào là gạch đá và hài cốt của cơ giáp, không biết là kiếm của ai cắm nghiêng nghiêng trên mặt đất, thân kiếm sáng người phản chiếu hình ảnh hai người đang đối mặt với nhau, chỉ là mới chớp mắt đã biến mất.
Tốc độ của Bạch Thời và Lothar đều rất nhanh, lúc di chuyển mang theo khí lưu gào thét cuốn bay sỏi cát, khiến ngọn lửa hai bên bùng cháy. Đối kháng cường độ cao khiến cho toàn bộ sân đấu đều có vẻ run rẩy, một phần kiến trúc đã bị phá hủy không thể nào trụ vững nữa, ầm ầm sụp đổ, trong nhất thời, lỗ hổng càng lớn hơn.
Đây là bản đồ nhỏ, cực hạn cũng chỉ trong phạm vi đấu trường, xung quanh là không gian đen như mực, hoàn toàn không có gì khác, như thể tất cả đồ vật đã bị cắn nuốt, chỉ còn lại một mảnh đất liền này.
Bạch Thời đã được Tống Minh Uyên rèn luyện, phong cách bị ảnh hưởng nhiều bởi anh, hơn nữa còn có kỹ thuật chiến đấu lợi hại và tinh thần lực cấp A đỉnh phong, tác chiến trong khoảng cách gần thế này, cậu dần dần chiếm được thượng phong, sau đó nhanh chóng tìm ra cơ hội, dùng sức đạp thật mạnh vào ngực đối phương, đánh cho đối phương rơi từ giữa không trung xuống đất.
Động tác của Bạch Thời không hề ngừng lại, ngay lập tức đuổi theo Lothar, đồng thời dựng pháo hạt lên, nã thêm một pháo.
“Tốt!”
Mọi người hét lớn một tiếng, cảm xúc rất kích động, fan của Hỏa Dương thì vô thức nín thở, chăm chú nhìn.
Kinh nghiệm của Lothar vô cùng phong phú, đã sớm đoán ra Bạch Thời sẽ làm như vậy, thời điểm rơi xuống y đã hơi điều chỉnh tư thế một chút và dựng pháo đồng lên, bắn một pháo về phía người đang đuổi theo mình.
Hai viên đạn pháo lần lượt bắn ra, bay thẳng tắp về phía mục tiêu, chỉ là không ngờ lại va chạm vào nhau giữa không trung, dừng lại một cách quỷ dị trong giây lát.
Ban đầu Bạch Thời có thể tránh công kích của đối phương, nhưng giờ phút này nhìn cảnh tượng kia, đồng tử đột nhiên co lại. Mặc dù tinh thần lực của Lothar không cao được như Bạch Thời, nhưng cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra, bởi vì ánh sáng của đạn pháo đang hòa vào nhau, lập tức nổ thành một quả cầu sáng khổng lồ.
ẦM!!!
Ánh sáng chói mắt bao phủ hơn phân nửa bản đồ, hai người đồng thời bị đánh bay, hai tiếng ầm ầm vang lên, lần lượt nện vào pháo đài, bụi đất mù mịt.
Trận nổ khủng khiếp đã khiến toàn bộ kiến trúc xung quanh tan vỡ thành mảnh vụn, sân đấu rung chuyển mạnh hơn, lại có vài chỗ bắt đầu sụp xuống, Bạch Thời đẩy hòn đá trên người ra, nhanh chóng đứng dậy, xông lên một lần nữa. Lothar cũng đã nhảy lên giữa không, tiếp tục giao chiến với cậu.
Ánh mắt Bạch Thời điềm tĩnh, xoa xoa đầu Đường Ngụ một cái, sau đó lên tiếng chào Lam, chuẩn bị về khách sạn.
Đường Ngụ hỏi: “Anh không tham gia buổi họp báo hả?”
Bạch Thời liếc cậu bé một cái, nghĩ thầm ngốc quá nha, càng ngầu thì càng phải thần bí, như vậy mọi người mới không coi anh đây ngang với nhị hóa, biết không? Bạch Thời khẽ vuốt cằm: “Không có hứng thú.”
Hai chị em đã hiểu, ngoan ngoãn trở về cùng cậu.
Sau khi Tống Minh Uyên tiễn nhị ca nhà mình đi thì bắt đầu bận rộn, không rảnh để xem thi đấu, đợi đến khi anh bước lên tới phi thuyền tư nhân, tất cả đã kết htúc rồi, buổi họp báo cũng sắp tiến vào khâu cuối cùng, mà quái thú cấp S, trận chiến giữa Lothar và Bạch Thời khi thi đấu đoàn đội cùng với cảnh tượng Bạch Thời quay người với độ khó cao trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã được lan truyền bằng tốc độ điên cuồng, dẫn tới một đám người vây xem quỳ lạy, số lượt xem dâng lên như bão táp.
Tống Minh Uyên đặt chế độ lái tự động, tiện tay mở video ra xem sao, trong đó còn có một đoạn ngắn khi kết thúc, anh yên lặng xem hết, không kiềm nổi mà ấn lưu lại, phát hiện trong nháy mắt đó mình không hề nhìn lầm, thời điểm Phi Minh lên tiếng nhắc nhở, Bạch Thời hơi sững sờ một chút, sau đó mới trả lời, còn cố ý bổ sung, hiển nhiên là quên thật nhưng lại giấu đầu hở đuôi đây mà.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo chút vui vẻ, gửi tin nhắn cho bạn nhỏ ngốc manh nào đó: “Đang ở khách sạn?”
Đợi một lát, không thấy Bạch Thời trả lời, chẳng biết người này đang làm gì, liền gửi tin nhắn cho Lam: “Cậu ấy đâu?”
Lam: “Quay về khách sạn với thanh mai trúc mã rồi.”
Động tác của Tống Minh Uyên dừng lại.
Lam: “Sao, anh gửi tin nhắn cho thằng bé mà nó không nhắn lại?”
“Ừm.”
Lam rất tâm lý, an ủi: “Không sao, chắc là đang bận nên không thấy.”
Hắn gửi xong còn nhìn lại, mà nhìn sao cũng thấy mập mờ quá thể, cười bổ sung: “Được rồi, anh cứ coi như em không nói gì đi nha.”
Tống Minh Uyên: “…”