Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 81 : Giải quyết
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Mấy thanh niên vừa bị Bạch Thời hung hăng đánh cho một trận, bây giờ lại có sự gia nhập của bảo tiêu, càng không có phần thắng, hai tên bị người dân kéo ra đã định nhân cơ hội chuồn mất, nhưng vị bảo tiêu còn lại không muốn đối mặt với đại tiểu thư khí phách, vì vậy định bụng tìm việc gì khác để làm, nhanh chóng đuổi theo bắt người lại, túm về.
Về phần thanh niên còn lại, cuối cùng gã cũng không bị ăn đòn nữa, bây giờ đang bị lôi tới trước mặt. Bảo tiêu nhìn Đường Hân, hỏi thăm xem nên xử lý ra sao.
Đường Hân đã nghe em trai nhà mình kể lại tình huống đại khái, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thời. Bạch Thời đứng đấy, dùng nét mặt vô cảm đối mặt với cô. Đường Hân không muốn bị vây xem, ngẩng đầu lên nói: “Để cậu ta giải quyết.”
Bảo tiêu nghe lệnh, kéo thanh niên qua: “Bạch thiếu gia.”
Bạch Thời gật đầu, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Ba tên này không ngu, đã nhận ra cả bảo tiêu và Bạch Thời đều biết võ, bây giờ nghe thấy xưng hô “Tiểu thư”, “Bạch thiếu gia” của họ, lập tức biết mình đã chọc vào người không nên chọc rồi, nhưng ở đây rất đông, bọn chúng không sợ, la lớn: “Bọn tôi không đắc tội với mấy người, vì sao lại tùy tiện đánh chúng tôi? Có tiền thì hay à? Con mẹ nó, bồi thường đê!”
“Đúng! Còn phải bồi thường tổn thất tinh thần! Không bồi thường bọn tôi sẽ báo công an!”
“Muốn tiền? Được.” Đường Hân bảo Đường Ngụ vịn mình bước tới, cười lạnh, “Tôi sẽ để người ta dẫn các anh đi kiểm tra, hoặc là tặng cho các anh một máy trị liệu cao cấp, số tiền đền bù tổn thất khác tôi cũng sẽ đưa cho các anh.”
Ba người không tin lắm: “Thật chứ?”
“Phải, việc của các anh đã xong, bây giờ thì tính đến phần của tôi.” Đường Hân lạnh giọng nói, “Anh đánh em trai tôi một cái, tôi không so đo, là do nó đánh anh trước, coi như đáng đời nó, nhưng tôi là người can ngăn, các anh lại đẩy tôi bị thương.”
Cô dừng lại một lát, thấy họ muốn nói gì, lên tiếng ngắt lời: “Đừng nói chỉ một người đẩy, những người còn lại không liên quan, các anh đánh nhau gây sự trước, đừng hòng trốn, à, quên nói cho các anh biết, tôi có bệnh án, phải khám thật cẩn thận, tôi sẽ bảo người báo giá cho các anh, đền bù tổn thất theo hóa đơn.”
Dáng vẻ kiêu căng của mấy tên này lập tức tắt ngóm, nói cho cùng thì đúng là bọn chúng ra tay trước, hơn nữa nhỡ người này có bối cảnh, vậy thì chúng đừng mơ được bỏ qua.
Đường Hân thấy họ im lặng, hừ lạnh một tiếng, ý bảo Bạch Thời giải quyết nhanh lên rồi mới trở lại vị trí ban đầu. Đường Ngụ nơm nớp lo sợ vịn chị mình, tiện thể mượn một cái ghế, đỡ cô ngồi xuống.
Mấy thanh niên không có ý định mặc người chém giết, tên cầm đầu cố gắng bình tĩnh, nhìn Bạch Thời đứng đầu tiên: “Được, trước không nói tới chuyện kia, riêng chuyện này, bọn tôi mua đồ bị lừa nên tìm Kim Tam Vạn tính sổ, ảnh hưởng gì tới các người?”
Hai tên còn lại phụ họa: “Cậu đừng thấy nó có vẻ đàng hoàng, thực ra rất xấu tính! Nó trộm đồ, hơn nữa còn trộm…”
Bạch Thời thờ ơ cắt ngang: “Tôi thấy các người mới giống người xấu.”
“Bọn tôi không nói láo đâu, thiếu gia!” Thanh niên nói, “Nó đã bị phán án rất nhiều năm, nhưng vì mẹ nó bệnh nặng nên nó phải chăm sóc, vì vậy mới được giảm án chấp hành bên ngoài, bằng không thì bây giờ nó đang ngồi trong tù rồi!”
“Đúng vậy, ngài nói loại người một bụng toàn ý xấu thế kia, có thể làm được chuyện gì tốt? Lần này bọn tôi giận mới muốn cho nó một bài học.”
“Đúng thế.”
Giọng nói của Bạch Thời trở nên lạnh hơn: “Câm miệng.”
Ba thanh niên sững sờ, đột nhiên phát hiện hai vị bảo tiêu đã tới gần chúng thêm nửa bước, ngoan ngoãn im lặng.
Bạch Thời liếc nhìn một vòng. Kim Tam Vạn đã bò dậy từ nãy, đang đứng cách đó không xa, trên y phục của hắn toàn là dấu giày, khóe miệng cũng rách, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, nhã nhặn như xưa.
Trên người hắn có một loại khí chất không thể miêu tả bằng lời, làm cho người ta nhìn rồi sẽ không nén nổi mà nhìn thêm vài lần nữa, mặc dù cũng bị thương như thanh niên, thậm chí thanh niên còn bị thương nặng hơn hắn, nhưng lúc nãy hắn là người bị đánh trước, mọi người vẫn cảm thấy Kim Tam Vạn mới là người yếu thế, một người trong đám đông không nhịn được mà nói: “Phạm sai lầm thì không cho người ta sửa chắc?”
“Cho dù đổi thành người khác, các người làm như vậy cũng là không đúng.”
Trái tim Đường Ngụ run rẩy, xụ mặt, ra vẻ trầm ồn ngồi xuống bên cạnh chị mình, đang định lên tiếng, lại nghe thấy Đường Hân lạnh giọng nói: “Ai cho em ngồi xuống, đứng im!”
Đường Ngụ giật mình, vội vã đứng cạnh bảo tiêu.
Đường Hân hất cằm lên: “Nói đi.”
Lúc Kim Tam Vạn vừa tắm xong cũng là lúc Bạch Thời ôm quần áo đi vào phòng, Đường Hân thì đã nghe hai người tự thuật xong xuôi, đang răn dạy, nói các anh là bảo tiêu, không cho các anh đi theo thì các anh thật sự không đi theo à? Tiểu Ngụ không hiểu chuyện, chẳng lẽ các anh cũng không hiểu chuyện sao?
Bảo tiêu cúi đầu vô cùng thảm thương, ngoan ngoãn nhận lầm, trái tim nhỏ vỡ vụn, thầm nghĩ: không cho đi theo cũng có phần của cô được không, đại tiểu thư? Bảo đi theo cũng là cô, không cho đi theo cũng là cô, cuộc sống thật khó khăn, đến cùng thì tôi phải nghe ai?
Đường Hân ca cho họ một bài, liếc nhìn Đường Ngụ đang ôm mặt, cười lạnh: “Đau?”
“Dạ.”
“Ai bảo em học được một tí đã đòi đi đánh nhau? Không được chữa, cứ để như vậy mà ngủ cho chị, để em ghi nhớ thật lâu, lần sau mà còn như vậy nữa chị sẽ cho em đi đào quặng!”
Đường Ngụ kinh hãi: “Không còn phương án khác ạ?”
“Có, một là đào quặng, hai là chị đánh chết em ngay, chọn.”
Đường Ngụ: “…”
Đường Hân phát hiện ra hai người đứng bên kia, khó chịu mà “Ha?” một tiếng, lạnh lùng nhìn sang.
Bạch Thời: “…”
Kim Tam Vạn: “…”
Đường Hân đã dạy dỗ xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô đoán rất có thể Bạch Thời cứu người vì có mục đích, liền nói hai người cứ nói chuyện đi rồi dẫn em trai và bảo tiêu ra khỏi phòng. Phải nói là Bạch Thời vừa mừng lại vừa lo, yên lặng tiễn nữ đấu sĩ ra ngoài.
Kim Tam Vạn phải trị liệu, cộng với việc quần áo ban đầu đã bẩn, cho nên bây giờ đang mặc áo tắm, lúc này thấy Bạch Thời đã tìm một bộ đồ mới cho mình, liền nói tiếng cám ơn, nhận lấy để qua một bên. Bạch Thời mở máy trị liệu cho hắn, Kim Tam Vạn liếc nhìn một vòng, thấy trên cánh tay cậu có vết bầm, vội nói: “Cậu trị trước đi.”
“Tôi không vội, này.” Bạch Thời nghĩ thầm, trị cái gì mà trị, phải mang theo vài vết bầm mới chứng minh rằng hồi nãy anh đây cứu cưng không có dễ đâu nha, phải cám ơn đó Tam Vạn, hiểu không?
Kim Tam Vạn từ chối vài lần, phát hiện không lay chuyển được cậu, đành thôi, bắt đầu trị liệu. Bạch Thời không quấy rầy hắn, đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu đóng chốt, nhìn về phía sợi dây vàng trên tay, thì thào hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”
Lục Việt nhanh chóng hóa thành quang não, bay bay trên không trung, dương dương đắc ý: “Đương nhiên, hơn nữa thông qua số liên lạc cậu vừa lưu, tôi còn tra được danh sách liên lạc của hắn, biết được ai mua chuộc bọn chúng rồi!”
Bạch Thời hài lòng khen ngợi: “Làm tốt lắm, trước tiên nói về Tam Vạn đã, anh ấy phạm tội gì?”
“Tội lấy trộm bí mật thương mại, phán bảy năm tù, phạt bốn mươi vạn, nhưng nhà cậu ta chỉ có cậu ta và mẹ, người mẹ bệnh nặng, cộng với trước kia cậu ta không hề có tiền án tiền sự, qua điều tra, hàng xóm, thầy và bạn bè đều nói cậu ta không tệ, cho nên dựa theo phát luật của đế quốc, phán quyết chấp hành hình phạt bên ngoài, nếu như trong thời gian đó mẹ cậu ta qua đời, cậu ta sẽ phải trở lại nhà giam.” Lục Việt dừng lại một lúc, “Trước mắt cậu ta đã thụ án nửa năm.”
“Người muốn hại Tam Vạn là ai?”
“Đồng nghiệp của cậu ta.”
Bạch Thời gật đầu, nói đã biết, bắt đầu tắm rửa.