Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 99 : Hoạt động

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Đế đô nằm ở khu vực phồn hoa nhất chủ tinh hệ, là vùng trung tâm kinh tế và chính trị của cả đế quốc. Lúc Bạch Thời và Tống Minh Uyên đến, trời vừa vào đêm, các thành viên khác của Phượng Hoàng còn một giờ nữa mới tới nơi, vì vậy họ tới khách sạn đã được chỉ định trước.



Giờ phút này đã đường phố đã lên đèn rực rỡ, thành thị được ráng chiều điểm tô cho lộng lẫy mà sáng lạn, tầm mắt nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt. Đội ngũ của ba tinh hệ lớn đã tới, hôm nay đều ở trong khách sạn cao cấp tại trung tâm thành phố.



Ở đây có đường đi bộ, nhưng có vài tuyển thủ khá là nổi tiếng, đi ra ngoài chỉ có số phận bị vây chặt, bởi vậy có một số người kết nhóm xuống dưới chơi, những người khác thì ở trong phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi tìm người quen ở những đội ngũ khác nói chuyện phiếm.



Bạch Thời dùng khăn tắm bọc quanh Tri Nguyên thú, ôm chúng chậm rãi bước vào đại sảnh, Tri Nguyên thú ló cái đầu nhỏ và một cái móng vuốt nhỏ ra, tò mò dò xét xung quanh, chúng đã sớm được Bạch Thời dạy bảo, biết rõ những nơi nhiều người không được nói chuyện cũng không được bay tùy tiện, nếu không thì sẽ bị bắt mất, bởi vậy chúng ngoan lắm, yên lặng nằm một chỗ.



Người đi ngang qua không nén nổi tò mò mà nhìn chúng, không biết hai sinh vật nhỏ đẹp đẽ này là động vật gì, một số người còn hỏi vài câu, Bạch Thời chỉ trả lời rằng được bạn tặng, không rõ là giống gì, lúc này họ mới đi.



Cậu đi về phía lễ tân nói tên Phượng Hoàng, sau đó nghiệm chứng thân phận một lát, nhanh chóng lấy được thẻ phòng, đi lên cùng đại ca. Gian phòng được phân chia theo tinh hệ, trong tầng này hầu như là người quen, cậu gặp hai người trên đường, gật đầu bắt chuyện vài câu, quét thẻ vào phòng.



Tri Nguyên thú nghe thấy tiếng đóng cửa, hiểu ngay đây là tín hiệu an toàn, không khỏi nhìn Bạch Thời, sau đó phát hiện cậu buông lỏng tay hơn, lập tức bay ra ngoài lăn qua lăn lại trong phòng, Lục Việt tự động biến thành quang não, bay bên cạnh giám sát.



Tống Minh Uyên chỉ đến để đưa Bạch Thời tới khách sạn, bây giờ đang xoa xoa đầu cậu, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngoan ngoãn đợi đám Lam tới. Bạch Thời khẽ giật mình, cảm thấy không ổn: “Anh đi đâu?”



“Có chút việc phải xử lý.” Tống Minh Uyên dừng lại giây lát, bổ sung, “Không nguy hiểm.”



Bạch Thời hơi yên tâm: “Buổi tối có trở về không?”



“Xem tình huống.”



“Ồ.”



Tống Minh Uyên lại xoa xoa đầu cậu, quay người định mở cửa, Tri Nguyên thú thấy thế vội vàng bay tới nhào vào trên vai anh, giọng nói mềm mại: “Ba ba~”



Cả anh và Bạch Thời đều được Tri Nguyên thú gọi là “ba ba”, đây cũng là vì trước kia Lam cứ nhắc tới nhắc lui trước mặt chúng, chỉ có điều Bạch Thời đã uốn nắn xong cái từ “mẹ”, Tống Minh Uyên thì không đổi mà thôi, vì vậy bây giờ bất kể gọi Bạch Thời hay là anh, Tri Nguyên thú đều dùng một xưng hô.



Hai đứa nhỏ được chăm bẵm rất tốt, bây giờ đã nẩy nở một chút, giống như một cục lông xù, xúc cảm rất tốt. Tống Minh Uyên vuốt vuốt chúng, dặn dò hai đứa ngoan ngoãn ở trong phòng. Tri Nguyên thú rất thông minh, lập tức giấu kỹ mình, túm lấy khung cửa cùng Bạch Thời tiễn anh đi.



Đại sảnh có chút náo nhiệt, lúc Tống Minh Uyên xuống dưới tình cờ trông thấy người của chiến đội Hoàng Gia tiến tới, họ mặc phục trang thống nhất, khí chất phi phàm. Mặc dù học viện quân sự Hoàng Gia nằm trong thành phố này, nhưng trong lúc hoạt động không có ngoại lệ, bởi vậy họ cũng được ban tổ chức sắp xếp cho ở trong khách sạn.



Những người đi ngang qua đều không nhịn được mà dừng lại, vừa chụp ảnh kỷ niệm, vừa quăng ánh nhìn nóng rực về phía họ. Bởi vì ai cũng biết, những người này không chỉ đơn thuần là tuyển thủ Liên Minh, mà tương lai họ sẽ trở thành những quân nhân xuất sắc.



Có mấy phóng viên đi theo sau lưng, hiển nhiên là đang phỏng vấn. Chẳng biết phóng viên kia hỏi gì, một người mang tướng mạo xuất sắc trong số đó cười đáp: “Anh đang nói đến tiểu Uyên? Hình như bên ngoài cũng rất chú ý tới cậu ấy, ừm, cậu ấy vẫn chưa tới học viện, rất có thể các vị sẽ được nhìn thấy cậu ấy trong trận đấu ở mùa giải tiếp theo, đúng, à không vấn đề, tôi rất có lòng tin với các chiến hữu của mình…”



Đoạn phía sau dần trở nên mơ hồ, Tống Minh Uyên hờ hững liếc nhìn họ, nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn.



Người của Tống gia đang đợi Tống Minh Uyên, lúc thấy anh vào cửa, Tống tướng quân là người đầu tiên nhìn về phía sau con trai mình, dừng lại vài giây, ý bảo người làm rời hết đi, bình tĩnh hỏi: “Hai đứa nhỏ kia đâu? Con dâu của ta đâu?”
——— ————



Tác giả phát biểu: Tiểu kịch trường.



Bạch Thời vô cùng đau đớn: “Giữa huynh đệ mà còn không có chút tín nhiệm đó sao?!”



Lam: “…”



Bạch Thời: “Em thật sự vô cùng thất vọng! Đừng để ý tới tui nữa, ông đây muốn biến mất trong im lặng!”



Lam: “…”



Lam: “Anh sẽ nói thật.”



Bạch Thời: “Rất tốt.”



Hai giây sau ——



Hai mắt Bạch Thời sáng lên: “Mẹ nó chớ!”







Bạch Thời: “Giữa huynh đệ mà còn không có chút tín nhiệm đó sao?!”



Tống Minh Uyên: “…”



Bạch Thời: “Có cần ông đây biến mất cho mấy người xem không?!”



Tống Minh Uyên: “Anh nói.”



Bạch Thời: “Không tệ.”



Hai giây sau ——



Bạch Thời quay đầu chạy như điên: “Má ơi!!!”



*Thỏ gia: có nghĩa là tướng công hay nam kỹ thời xưa.