Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 124 : Bị chặn lại

Ngày đăng: 09:14 20/07/20

Cảm giác từng thớ thịt bó sát tiểu đệ, một cái động sâu khít rịt mềm ấm, kèm theo thân thể mê người run rẩy của Lạc Ảnh làm Diệp Mặc có cảm tưởng như ở thiên đường.
- Ư… L-n người khít quá…
Diệp Mặc đâm sâu c-c trong l-n Lạc Ảnh, từng chút chiếm lĩnh cái đông u mê này, bất cứ nam nhân nào cũng muốn được như hắn, nhưng ngoài hắn ra thì ai còn có cơ hội. Đã thấy con c-c chạm tận vách l-n, Diệp Mặc bắt đầu động eo, nhấp từ từ đến nhanh, vừa nhấp vừa kìm nén cảm giác muốn xuất tinh.
L-n nàng vừa bóp vừa êm khiến hắn chỉ muốn ra ngay bây giờ, nhưng hắn còn muốn nàng ra cùng, cùng đạt điểm nhân sinh với hắn. Lạc Ảnh cảm thấy l-n mình co thặt, dị vật ở trong l-n nàng cứ chiếm cứ ra vào, khoảng trống bên trong được con c-c hắn lấp đầy.
Lạc Ảnh cảm thấy sung sướng dần tăng, chỉ muốn con c-c hắn càng mạnh mẽ nhấp ra vào, nhưng miệng nàng khó nói ra được vì xấu hổ. Diệp Mặc vừa nhấp vừa cảm giác được con c-c đã in hình dáng của nó bên trong cái l-n của nó.
Hắn đẩy mạnh hông, dần dần động tác trở nên thô bạo. Lạc Ảnh có cảm giác con c-c hắn đang run mạnh, vừa căng lại vừa nóng, động tác xâm nhập càng nhanh hơn trước.
- Ân… Ưm… Mặc Nhi, cứ mạnh lên đi… đừng kìm nén…
Thân thể Lạc Ảnh cứ rung lắc trên giường, đặc biệt là cặp ngực tròn cứ đung đưa trước mắt khiến Diệp Mặc không tài nào buông tay, hắn nghe Lạc Ảnh nói vậy nào còn cố kỵ kìm nén. Hai tay hắn tóm lấy chân nàng, để hai bàn chân ngay trước mắt, con c-c bên dưới cứ đâm phành phạch trong l-n nàng.
- L-n sư phụ sướng quá…
- Ưm… a… a… Mặc Nhi, đừng liếm chân ta, bẩn…
Diệp Mặc nhìn những ngón chân ngay ngắn mềm mại, vừa trắng vừa thon, toát ra mùi hương mê hoặc của nàng. Đây là mùi mồ hôi của sư phụ, hắn không ngần ngại liếm lấy.
Lạc Ảnh cảm nhận từ kẽ chân một cái lưỡi đang liếm quanh bàn chân nàng, ướt át nhột nhột khiến nàng không kìm được tiếng rên.
- Ưm… ư… ư…
Con c-c Diệp Mặc giật giật, đã đến đỉnh điểm kìm nén của hắn, trong cơn điên cuồng, hắn nắc càng mạnh, đặt hai chân nàng trên bả vai, cơ thể mềm mại dẻo dai trong suốt, cái l-n nâng cao hiện ra trước mặt.
- Ư, sắp ra rồi… Đồ nhi sắp bắn hết tinh dịch vào l-n sư phụ…
- Ưm… Đừng Mặc Nhi…
Lạc Ảnh tỉnh táo nói một tiếng, nhưng Diệp Mặc không bận tâm, hắn gồng mình đ-t mạnh mẽ trong l-n Lạc Ảnh, con c-c phồng to chặn hết mọi khe hở trong l-n nàng, từ đầu đỉnh quy phun ra tinh dịch sâu tới tận tử cung.
- A…. Nóng quá… Ta bị tinh dịch của Mặc Nhi bắn chết…
Lạc Ảnh run rẩy toàn thân, hạ thể cũng phun ra dâm thủy hòa quyện, hỗn chất dâm dục chất chứa trong đáy tử cung nàng. Mãi đến khi Diệp Mặc rút con c-c ra, dòng dịch thủy trắng đục pha trộn chút tiên huyết trinh tiết Lạc Ảnh chảy ra ngoài.
Diệp Mặc nằm đè lên thân thể trắng mịn chảy đầy mồ hôi của Lạc Ảnh, mặt đối mặt, mang theo chân tình thắm thiết.
- Lạc Ảnh, ta yêu nàng…
Lạc Ảnh run lên, trong lồng ngực tim đập mạnh, ánh mắt toát lên vẻ hạnh phúc, sau một vài giây đối diện ánh mắt hắn trả lời.
- Ta cũng yêu chàng, Mặc Nhi.
Diệp Mặc cúi đầu tiếp tục hôn lấy Lạc Ảnh, tay nàng vòng qua cổ hắn âu yếm, hắn cũng đặt tay trên mái tóc nàng vuốt ve cẩn thận. Nhu tình mật ý tràn ngập cả phòng, lại tiếp một đêm không ngủ…

Diệp Mặc vừa tỉnh táo lại, lập tức cảm giác toàn thân khô nóng, phía bên dưới con c-c của hắn đã trướng to từ lúc nào, từ đầu quy chảy ra một ít tinh dịch.
Hắn giờ mới biết hóa ra nãy giờ là do hắn mộng tinh mà thành, có lẽ là do hắn quá nhớ Lạc Ảnh nên lại mơ đến nàng.
Nhìn tiểu đệ căng phồng sau lớp quần, Diệp Mặc chỉ còn biết cách đè ép dục hỏa, tạm thời không quan tâm đến nó, mặc việc nó cương lên như vậy khiến hắn rất khó hành động. Phải thật nhanh đạt đến luyện khí tầng 3, khi đó hắn có đã có thể chi phối tác động của “Cực Diễm Đồng Dương” rồi.
Diệp Mặc vừa ra ngoài phòng thì nghe tiếng động nhỏ, hắn quay qua phòng ở bên cạnh, ghé mắt lại nhìn, có chút không ngờ tới.
Du Nhị Hổ lúc này đang ngồi trên chiếc ghế thấp, lưng tựa bàn, hai tay bám chặt mép bàn, quần phía bên dưới bị tụt xuống chân. Mà ở giữa chân hắn, Lỗ Tiểu Trân đang thụt đầu bú mút con c-c của hắn.
Du Nhị Hổ có thể là lần đầu được trải nghiệm chuyện này, nên không có sức kháng cự, còn thiếu nữ Lỗ Tiểu Trân kia, tay vẫn cầm dương vật của Du Nhị Hổ, miệng liên tục bú liếm đầu quy, động tác có vài phần thành thạo.
Phía trên cúc áo cô buông thả, để lộ cặp ngực không quá to tròn, nhưng cũng vừa mắt, một tay của cô luồn xuống phía dưới tự chọc lấy âm hộ.
- Chụt… chụt… nhóp nhép… Nhị Hổ, sướng không.
- Ư… Anh sướng lắm… không ngờ có việc thoải mái như vậy.
- Nếu thế từ nay về sau để em giúp anh nhé…
Lỗ Tiểu Trân ngước đầu nhìn Du Nhị Hổ cười, gã ngốc này ngây ngô gật đầu, tiếp tục để Lô Tiểu Trân bú lấy con c-c hắn. Thân thể cường tráng của Du Nhị Hổ hơi run, con c-c phía bên dưới bắn ra tinh trùng dính đặc.
- Ư… ưm… ắn a ồi (bắn ra rồi)… Ực…
Thiếu nữ bên dưới nhép miệng ngậm tinh dịch Du Nhị Hổ, sau một hồi liền nuốt xuống. Cô xoa xoa dưới l-n đã bắt đầu cảm thấy nứng…
Đúng lúc này từ phía tiền sảnh vang lên tiếng.
- Có ai không… Tôi muốn khám bệnh.
- Tới ngay.
Du Nhị Hổ vẫn rất có trách nhiệm, hắn kéo quần lên liền chạy ra. Lỗ Tiểu Trân cũng không hồ nháo, chỉnh chu lại y phục cũng đi ra.
Diệp Mặc nhìn hai người cũng không quan tâm cả hai quan hệ ra sao. Hắn chuẩn bị đồ đi ra tiền sảng, thấy Du Nhị Hổ rất thành thục thay người chữa trị.
Diệp Mặc cũng không quản những chuyện này, sau khi giao lại mọi chuyện cho Du Nhị Hổ, lập tức đi ngay cho kịp chuyến bay. Sau khi xuống máy bay ở Korla, Diệp Mặc tìm đến một nơi hẻo lánh, hồi phục lại dung mạo của mình.
Sắp đến sa mạc rồi, hắn không muốn thân phận của Mạc Diệp tiến vào sa mạc, hơn nữa sau khi đổi thành Diệp Mặc, dù sao lần này đi ra ngoài, chẳng may hắn bị nghi ngờ, thì có thể dùng thân phận của Mạc Diệp để lấp liếm.
Diệp Mặc không có ý định ngồi xe hơi đi đến sa mạc, chuyện hắn muốn làm, thì không muốn để cho bất kỳ người nào biết, hơn nữa “Vân Ảnh Bộ” của hắn không kém vận tốc của ô tô là mấy, thậm chí nếu đi trong sa mạc thì còn nhanh hơn ô tô nhiều.
Chỉ có điều Diệp Mặc vừa mới rời khỏi Korla, thì hắn đã cảm thấy mình đang bị người ta theo dõi.
Có ba người đang nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù Diệp Mặc không biết tại sao ba người đó lại nhìn mình như vậy, nhưng đây là ven sa mạc, hắn không hề cảm thấy lo lắng, đây không phải là một thành phố lớn, chỉ cần hắn tiến vào sa mạc, thì muốn tìm ra tung tích của hắn cũng khó.
- Anh chờ chút,
Một người trong ba người đó cưỡi xe máy lên ngăn cản Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngừng lại, người này lại tiếp tục nói:
- Có xe anh không ngồi, sao lại phải chạy bộ?
Nói xong, vẫy tay với hai người phía sau.
Một người trong tay cầm hai tấm ảnh nhìn đi nhìn lại Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhìn thấy như vậy, lập tức biết mình là người bị nghi ngờ, chỉ không biết là tại sao họ lại chụp ảnh mình mà thôi.
- Tôi chạy bộ thì có liên quan gì đến các anh? Tránh ra.
Diệp Mặc phỏng chừng chuyện hôm nay khó có thể dễ dàng cho qua.
- Mặt cũng không nhìn rõ, nhưng thân hình và dáng vẻ thì rất giống, hơn nữa người đó cũng tên là Diệp Mặc.
Người cầm tấm ảnh lúc này lên tiếng.
- Dẫn đi trước, chuyện khác nói sau.
Người đàn ông cưỡi xe máy lập tức nói, đồng thời rút ra một con dao!