Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 128 : Khố lô
Ngày đăng: 09:15 20/07/20
Cô không biết Diệp Mặc đã sớm dùng thần thức đảo qua ba lô của cô. Bên trong ngoại trừ những vật dụng đơn giản của cô gái ra, cũng chỉ có mấy túi bánh quy, và hai túi nước. Ngoại trừ túi nước hắn đã uống, chỉ còn lại một túi. Tuy nhiên trong túi kia chỉ còn hơn một nửa.
Bất kể người con gái này là ai, nhưng cô có thể chia hơn phân nửa nước một người xa lạ, trong lòng Diệp Mặc dâng lên cảm giác ngưỡng mộ đối với cô. Hắn là Tu Chân giả, vừa rồi đã uống mấy ngụm nước, chờ lát nữa hỏi cô gái này phương hướng, hắn chắc chắc sẽ tìm được ba lô của mình về. Đến lúc đó, không cần thiết phải nhận ơn cứu mạng của một cô gái xa lạ. Cô gái này thực sự lợi hại, nhưng không có khả năng là Tu Chân giả. Sau khi mất đi nước uống, cô ấy có thể còn không bằng mình.
Thấy cô gái này nhìn mình không nói lời nào, chỉ là trong mắt có chút nghi vấn, Diệp Mặc nghĩ thầm, chắc không phải cô gái này là người câm chứ? Nếu vậy cũng quá đáng tiếc. Một cô gái tao nhã sáng sủa như thế, sao có thể?
- Tôi đã làm mất túi xách. Cô có thể nói cho tôi biết đường từ đây đến trung tâm hồ Rob không?
Diệp Mặc thấy cô gái này không nói lời nào, chỉ có thể tự mình giải thích nói.
Cô gái này nghe Diệp Mặc nói xong, lấy ra một đồ vật nhỏ hình tròn nhìn qua một lát, bỗng nhiên chỉ về một phương hướng, sau đó không ngờ xoay người bước đi. Diệp Mặc đưa nước và đồ ăn qua, nhưng cô cũng không nhận lại. Hơn nữa từ sau khi đến cứu Diệp Mặc cho tới bây giờ, cô gái này ngoài đưa cho Diệp Mặc những thứ đó và chỉ đường cho hắn, cũng chưa nói một từ. Không biết cô ta khinh thường không muốn nói chuyện, hay không thể nói chuyện.
Nhìn bóng dáng cô gái này dần biến mất, Diệp Mặc bất ngờ có một loại cảm giác buồn man mác, dường như là mất mát từ trong lòng dâng lên. Hắn đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp. Ninh Khinh Tuyết, Trì Uyển Thanh, Tô Tĩnh Văn thậm chí Vân Băng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác giống như khi thấy cô gái này. Cô ta khiến hắn thất thần và buồn bã.
Diệp Mặc triển khai tốc độ rất nhanh dọc theo phương hướng cô gái đã chỉ. Không ngờ thời gian chưa tới nửa ngày, hắn đã tìm tới chỗ sa mạc kia. Mình cực cực khổ khổ tìm vài ngày, kết quả phát hiện lại gần như vậy. Diệp Mặc cũng thật sự không biết phải nói gì.
Chỉ có điều khi Diệp Mặc tới chỗ hắn nghỉ ngơi, nhìn lên, lại phát hiện không thấy túi xách của mình đâu cả. Mấy ngày nay có người đã tới. Diệp Mặc tìm thử xung quanh, thấy vẫn còn một vài dấu chân hỗn loạn. Hắn lập tức hiểu ra túi xách của mình bị người khác cầm đi.
Diệp Mặc chỉ đi theo dấu chân khoảng một, hai trăm mét, ngay phía sau một tường bị gió xói mòn, hắn phát hiện hai chiếc xe việt dã. Gần đó có bốn người nước ngoài da trắng đang ngồi dưới một gốc cây dương, ăn gì đó. Túi xách của hắn bị bỏ sang một bên. Có một gã người nước ngoài đang nhìn tới nhìn lui một bình sứ. Trong bình sứ là thuốc viên của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đi qua, cầm túi xách kiểm tra lại mọi thứ trong đó một chút. Chỉ thiếu duy nhất cái mô hình của Văn Đông. Lúc này, Diệp Mặc dùng Thần thức quét ra ngoài, phát hiện mô hình đang nằm ở trong xe việt dã. Đồng thời còn được gói lại một cách rất cẩn thận. Xem ra đám người kia cũng biết mô hình quân cờ này có giá trị.
Thấy Diệp Mặc đi qua cầm túi xách lên, một gã người nước ngoài tới bên cạnh lẩm bẩm một hồi lâu. Khi Diệp Mặc ở đại học Ninh Hải đã học qua tiếng Anh cơ bản, thật ra có thể hiểu được. Tuy nhiên hắn lười nói chuyện. Bọn người kia thấy hắn lấy đồ của mình, không ngờ còn hỏi hắn vì sao lại động tới đồ của bọn họ.
- Anh là ai? Túi xách này là của chúng tôi. Vì sao anh muốn lấy.
Gã người nước ngoài đang cầm bình sứ, rất không khách khí lại chất vấn Diệp Mặc bằng tiếng Hoa có thể xem như là lưu loát.
Diệp Mặc thò tay đoạt lấy bình sứ trong tay hắn, cất vào trong túi xách của mình cười lạnh một tiếng nói:
- Của các người? Tôi rõ ràng đặt nó ở sau bức tường đổ nát cách đây hai trăm mét. Vì sao lại biến thành của các người?
Người nước ngoài này còn muốn tranh luận, nhưng một người bên cạnh gã ngăn gã lại, dùng tiếng Anh nói:
- Mike, nếu túi xách này là của hắn, để hắn đem đi. Chúng ta cũng không có tổn thất gì.
Nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu. Quả nhiên người gọi là Mike lập tức ngậm miệng.
Đương nhiên Diệp Mặc biết bọn họ nghĩ như thế nào. Bất quá hắn cũng không để bọn họ như ý nguyện. Hình quân cờ kia là của Văn Đông đưa cho hắn. Tuy rằng hắn không rõ nó có tác dụng gì, nhưng cũng không muốn lưu ấy kẻ bại hoại thoạt nhìn giống kẻ trộm này.
Mấy người nước ngoài vốn tưởng rằng Diệp Mặc không phát hiện quân cờ bị lấy đi, lại phát hiện Diệp Mặc lập tức đi đến trước xe việt dã, mở gói đựng hình quân cờ ra, lấy hình quân cờ và tư liệu, sau đó thuận tay vứt cái hộp trên mặt đất.
Làm sao hắn biết thứ đó ở trên xe? Khi mấy gã người nước ngoài còn đang suy nghĩ làm thế nào mà Diệp Mặc biết được, Diệp Mặc đã cất thứ đó vào ba lô.
Bốn người lập tức phản ứng. Bọn họ ngăn cản Diệp Mặc.
- Muốn cương sao?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Diệp Mặc xoay chân một cái, chỉ nghe tiếng gió rít, toàn bộ bốn gã người nước ngoài đã bay ra xa mấy mét. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn mấy người nói.
- Nếu các người còn đuổi theo, đừng trách tôi không khách khí.
Bốn người nhìn nhau, lại nhìn Diệp Mặc nghênh ngang rời khỏi, không ngờ không dám nói nữa.
Tuy rằng với suy nghĩ và tâm tính của Diệp Mặc, giết bốn người này là tốt nhất. Nhưng ở trong này chỉ vì mấy người này cầm đồ của hắn mà giết, dường như có chút quá đáng. Tuy nhiên Diệp Mặc vừa mới đi không xa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hắn lại xoay người quay trở lại.
- Mày, mày còn muốn làm cái gì? Thứ đó đã đưa mày rồi.
Tên thanh niên biết nói tiếng Hoa có chút khẩn trương hỏi.
Diệp Mặc căn bản không thèm để ý tới gã, hắn trực tiếp lấy ở trên xe ra một tấm bản đồ toàn bộ sa mạc. Hiện tại hắn đang thiếu cái này. Có cái này, cho dù lạc đường, hắn cũng có thể dễ dàng tìm lại. Hắn lại nhìn qua một chút. Bên cạnh dường như có GPS đang cắm ở trên xe để nạp điện. Diệp Mặc rút xuống, lập tức không có điện. Hắn suy nghĩ một chút lại quăng trở lại. Hắn lại ra phía sau xe lấy một lều trại gấp và hơn mười bình nước cất vào trong túi xách của mình.
Thấy Diệp Mặc chỉ lấy đi một bản đồ, một lều trại và một chút nước, mấy người nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên chuyện khiến bọn họ lo lắng đã xảy ra. Không ngờ Diệp Mặc lại cầm lấy một mảnh vụn làm bằng bạc đặt ở trong xe.
Điều khiến Diệp Mặc chú ý không phải vì giá trị của mảnh đồ cổ bằng bạc này, mà bởi vì trên mảnh này văn tự Tây Tạng. Diệp Mặc biết trong đó có một nửa chính là một chữ Môn trong hai chữ “ Thánh môn”. Lúc trước Trì Uyển Thanh đã dạy hắn. Mảnh nhỏ này mới có một chữ Môn. Vậy chữ phía trước có phải là chữ “Thánh” hay không? Diệp Mặc biết những người da trắng này đang đến Takla Makan để phát tài. Bọn họ đi tìm kiếm các di vật cổ, sau đó mang đi. Ban ngành liên quan cũng không quản, nên những chuyện này Diệp Mặc càng không để ý tới. Tuy nhiên nơi này xuất hiện một mảnh nhỏ với chữ “Môn”. Điều này khiến Diệp Mặc lập tức chú ý tới.
Thấy Diệp Mặc chỉ cầm một mảnh vỡ nhỏ, những gì còn lại đều không động tới, mấy gã nước ngoài lại cảm thấy thoải mái hơn. Mảnh nhỏ này không đáng bao nhiêu tiền.
- Các người lấy mảnh nhỏ bằng bạc này từ chỗ nào?
Diệp Mặc cầm lấy mảnh nhỏ lắc lắc nhìn mấy gã người nước ngoài nói.
Mấy gã người nước ngoài nhìn nhau một lát, sau đó đều im lặng, không người nào chịu nói. Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Nếu các người không muốn nói, tôi thấy trên xe các người còn rất nhiều thứ tốt. Tôi cũng không ngại lái xe của các người đi. À, đúng rồi, chiếc xe còn lại tôi dễ dàng có thể dùng lửa đốt.
Diệp Mặc vừa dứt lời, gã thanh niên biết nói tiếng Trung lập tức nói:
- Cái này tôi biết...
Nghe thấy gã nói vậy, Diệp Mặc lập tức đưa tấm bản đồ trong tay ra.
- Anh đánh dấu vị trí cụ thể lên trên đây. Nếu có chút sai biệt, tôi cam đoan các người không ra khỏi sa mạc được.
- Trên bản đồ đã ghi rõ.
Người thanh niên vội vàng nói. Diệp Mặc mở bản đồ ra, quả nhiên thấy trên mặt đánh dấu một nơi, viết mấy chữ tiếng Anh;. Diệp Mặc không mở miệng hỏi có ý gì, nhưng người thanh niên kia lại tự động giải thích nói:
- Đó chính là nơi phát hiện cái mảnh bạc này. Bởi vì nơi này còn có một tấm bia đá khắc hai chữ “Khố Lô”, cho nên chúng tôi tạm thời gọi nơi này là “Khố Lô”.
Nhìn bộ dạng người đàn ông này dường như không giống đang nói dối, Diệp Mặc thu hồi ánh mắt, rốt cuộc cũng lười để ý tới mấy tên khốn này. Hắn lấy bản bản đồ khá đơn giản của mình ra, nhìn một chút, lập tức vui mừng phát hiện. Không ngờ cái Khố Lô này và vị trí đánh dấu trên mảnh bản đồ bằng da dê rách này là cùng một chỗ. Nói đúng hơn, Khố Lô rất có thể chính là nơi hắn cần tìm.
Diệp Mặc cố kìm chế sự vui mừng trong lòng, nghĩ thầm có phải Khố Lô này chính là Khố Hồ hay không đây. Diệp Mặc không hề để ý tới mấy mấy tên da trắng. Hắn phải nhanh chóng tới Khố Lô. Bản đồ của người da trắng còn tỉ mỉ hơn nhiều so với bản đồ đơn giản của hắn. Đường đi tới đó được biểu thị rất rõ ràng.
Thấy Diệp Mặc không cướp đi xe của mình, cuối cùng mấy tên da trắng cũng thở phào một cái. Trung Hoa là nơi có công phu rất thần bí. Vừa rồi người kia chỉ bay lên quét chân một cái, bọn họ bốn thanh niên trai tráng đã bị bay ra rất xa.
Diệp Mặc đoán đám người kia chuẩn bị trở về. Trên xe cũng không còn nhiều đồ. Hơn nữa hắn đã có bản đồ và thiết bị chỉ đường đơn giản, so với lái xe trong sa mạc còn nhanh hơn rất nhiều. Dù sao có rất nhiều nơi, xe không đi qua được.
Mặc dù có bản đồ, cũng có vị trí cụ thể, Diệp Mặc lại không vội vàng. Muốn tìm đến nơi này cũng không cần gấp. Hắn đã có kinh nghiệm. Ở trong sa mạc nhất định phải duy trì sự bình tĩnh. Hắn nhớ tới chuyện buổi tối mấy ngày trước. Bóng đen đánh lén hắn tuyệt đối là một loại động vật trong sa mạc. Về phần vì sao buổi tối hôm đó mình truy tìm vật kia lại mất dấu, đến bây giờ Diệp Mặc vẫn cảm thấy lẫn lộn.
Nhưng có một điều Diệp Mặc có thể khẳng định, bóng đen kia chắc chắn đã trúng phải đinh sắt do hắn bắn ra. Vì không tìm thấy dấu vết của bóng đen và quả cầu lửa, ngày đó thiếu chút nữa đã khiến hắn chết trong xoáy cát. Việc này cũng rất kỳ quái. Diệp Mặc liên hệ mấy thứ này với nhau. Hắn suy nghĩ có phải ngày đó mình ngồi ở chỗ cát lún, mới dẫn đến việc dấu vết bị biến mất?
Tuy nhiên suy nghĩ đến mình bất ngờ ngồi trên vị trí cát lún, cho dù Diệp Mặc có tâm tính kiên định, cũng cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn lại nghĩ tới cô gái đẹp như tiên tử kia. Cô ấy đã cứu mình một mạng. Cô gái này là ai?
Diệp Mặc vì giữ gìn thể lực, cũng không áp dụng phương thức chạy nước rút, mà nghỉ ngơi một ngày một đêm. Từ sau ngày gặp xoáy cát trong sa mạc, Diệp Mặc cũng rất chú ý. Khi nghỉ ngơi, tuyệt đối phải tìm một vị trí tốt.
Chập tối ngày thứ ba sau khi nhận được bản đồ, Diệp Mặc mới dừng chân ở một bức tường bị gió cát xói mòn. Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong này cả đêm, sáng mai lại tiếp tục chạy.
Bất kể người con gái này là ai, nhưng cô có thể chia hơn phân nửa nước một người xa lạ, trong lòng Diệp Mặc dâng lên cảm giác ngưỡng mộ đối với cô. Hắn là Tu Chân giả, vừa rồi đã uống mấy ngụm nước, chờ lát nữa hỏi cô gái này phương hướng, hắn chắc chắc sẽ tìm được ba lô của mình về. Đến lúc đó, không cần thiết phải nhận ơn cứu mạng của một cô gái xa lạ. Cô gái này thực sự lợi hại, nhưng không có khả năng là Tu Chân giả. Sau khi mất đi nước uống, cô ấy có thể còn không bằng mình.
Thấy cô gái này nhìn mình không nói lời nào, chỉ là trong mắt có chút nghi vấn, Diệp Mặc nghĩ thầm, chắc không phải cô gái này là người câm chứ? Nếu vậy cũng quá đáng tiếc. Một cô gái tao nhã sáng sủa như thế, sao có thể?
- Tôi đã làm mất túi xách. Cô có thể nói cho tôi biết đường từ đây đến trung tâm hồ Rob không?
Diệp Mặc thấy cô gái này không nói lời nào, chỉ có thể tự mình giải thích nói.
Cô gái này nghe Diệp Mặc nói xong, lấy ra một đồ vật nhỏ hình tròn nhìn qua một lát, bỗng nhiên chỉ về một phương hướng, sau đó không ngờ xoay người bước đi. Diệp Mặc đưa nước và đồ ăn qua, nhưng cô cũng không nhận lại. Hơn nữa từ sau khi đến cứu Diệp Mặc cho tới bây giờ, cô gái này ngoài đưa cho Diệp Mặc những thứ đó và chỉ đường cho hắn, cũng chưa nói một từ. Không biết cô ta khinh thường không muốn nói chuyện, hay không thể nói chuyện.
Nhìn bóng dáng cô gái này dần biến mất, Diệp Mặc bất ngờ có một loại cảm giác buồn man mác, dường như là mất mát từ trong lòng dâng lên. Hắn đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp. Ninh Khinh Tuyết, Trì Uyển Thanh, Tô Tĩnh Văn thậm chí Vân Băng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác giống như khi thấy cô gái này. Cô ta khiến hắn thất thần và buồn bã.
Diệp Mặc triển khai tốc độ rất nhanh dọc theo phương hướng cô gái đã chỉ. Không ngờ thời gian chưa tới nửa ngày, hắn đã tìm tới chỗ sa mạc kia. Mình cực cực khổ khổ tìm vài ngày, kết quả phát hiện lại gần như vậy. Diệp Mặc cũng thật sự không biết phải nói gì.
Chỉ có điều khi Diệp Mặc tới chỗ hắn nghỉ ngơi, nhìn lên, lại phát hiện không thấy túi xách của mình đâu cả. Mấy ngày nay có người đã tới. Diệp Mặc tìm thử xung quanh, thấy vẫn còn một vài dấu chân hỗn loạn. Hắn lập tức hiểu ra túi xách của mình bị người khác cầm đi.
Diệp Mặc chỉ đi theo dấu chân khoảng một, hai trăm mét, ngay phía sau một tường bị gió xói mòn, hắn phát hiện hai chiếc xe việt dã. Gần đó có bốn người nước ngoài da trắng đang ngồi dưới một gốc cây dương, ăn gì đó. Túi xách của hắn bị bỏ sang một bên. Có một gã người nước ngoài đang nhìn tới nhìn lui một bình sứ. Trong bình sứ là thuốc viên của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đi qua, cầm túi xách kiểm tra lại mọi thứ trong đó một chút. Chỉ thiếu duy nhất cái mô hình của Văn Đông. Lúc này, Diệp Mặc dùng Thần thức quét ra ngoài, phát hiện mô hình đang nằm ở trong xe việt dã. Đồng thời còn được gói lại một cách rất cẩn thận. Xem ra đám người kia cũng biết mô hình quân cờ này có giá trị.
Thấy Diệp Mặc đi qua cầm túi xách lên, một gã người nước ngoài tới bên cạnh lẩm bẩm một hồi lâu. Khi Diệp Mặc ở đại học Ninh Hải đã học qua tiếng Anh cơ bản, thật ra có thể hiểu được. Tuy nhiên hắn lười nói chuyện. Bọn người kia thấy hắn lấy đồ của mình, không ngờ còn hỏi hắn vì sao lại động tới đồ của bọn họ.
- Anh là ai? Túi xách này là của chúng tôi. Vì sao anh muốn lấy.
Gã người nước ngoài đang cầm bình sứ, rất không khách khí lại chất vấn Diệp Mặc bằng tiếng Hoa có thể xem như là lưu loát.
Diệp Mặc thò tay đoạt lấy bình sứ trong tay hắn, cất vào trong túi xách của mình cười lạnh một tiếng nói:
- Của các người? Tôi rõ ràng đặt nó ở sau bức tường đổ nát cách đây hai trăm mét. Vì sao lại biến thành của các người?
Người nước ngoài này còn muốn tranh luận, nhưng một người bên cạnh gã ngăn gã lại, dùng tiếng Anh nói:
- Mike, nếu túi xách này là của hắn, để hắn đem đi. Chúng ta cũng không có tổn thất gì.
Nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu. Quả nhiên người gọi là Mike lập tức ngậm miệng.
Đương nhiên Diệp Mặc biết bọn họ nghĩ như thế nào. Bất quá hắn cũng không để bọn họ như ý nguyện. Hình quân cờ kia là của Văn Đông đưa cho hắn. Tuy rằng hắn không rõ nó có tác dụng gì, nhưng cũng không muốn lưu ấy kẻ bại hoại thoạt nhìn giống kẻ trộm này.
Mấy người nước ngoài vốn tưởng rằng Diệp Mặc không phát hiện quân cờ bị lấy đi, lại phát hiện Diệp Mặc lập tức đi đến trước xe việt dã, mở gói đựng hình quân cờ ra, lấy hình quân cờ và tư liệu, sau đó thuận tay vứt cái hộp trên mặt đất.
Làm sao hắn biết thứ đó ở trên xe? Khi mấy gã người nước ngoài còn đang suy nghĩ làm thế nào mà Diệp Mặc biết được, Diệp Mặc đã cất thứ đó vào ba lô.
Bốn người lập tức phản ứng. Bọn họ ngăn cản Diệp Mặc.
- Muốn cương sao?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Diệp Mặc xoay chân một cái, chỉ nghe tiếng gió rít, toàn bộ bốn gã người nước ngoài đã bay ra xa mấy mét. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn mấy người nói.
- Nếu các người còn đuổi theo, đừng trách tôi không khách khí.
Bốn người nhìn nhau, lại nhìn Diệp Mặc nghênh ngang rời khỏi, không ngờ không dám nói nữa.
Tuy rằng với suy nghĩ và tâm tính của Diệp Mặc, giết bốn người này là tốt nhất. Nhưng ở trong này chỉ vì mấy người này cầm đồ của hắn mà giết, dường như có chút quá đáng. Tuy nhiên Diệp Mặc vừa mới đi không xa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hắn lại xoay người quay trở lại.
- Mày, mày còn muốn làm cái gì? Thứ đó đã đưa mày rồi.
Tên thanh niên biết nói tiếng Hoa có chút khẩn trương hỏi.
Diệp Mặc căn bản không thèm để ý tới gã, hắn trực tiếp lấy ở trên xe ra một tấm bản đồ toàn bộ sa mạc. Hiện tại hắn đang thiếu cái này. Có cái này, cho dù lạc đường, hắn cũng có thể dễ dàng tìm lại. Hắn lại nhìn qua một chút. Bên cạnh dường như có GPS đang cắm ở trên xe để nạp điện. Diệp Mặc rút xuống, lập tức không có điện. Hắn suy nghĩ một chút lại quăng trở lại. Hắn lại ra phía sau xe lấy một lều trại gấp và hơn mười bình nước cất vào trong túi xách của mình.
Thấy Diệp Mặc chỉ lấy đi một bản đồ, một lều trại và một chút nước, mấy người nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên chuyện khiến bọn họ lo lắng đã xảy ra. Không ngờ Diệp Mặc lại cầm lấy một mảnh vụn làm bằng bạc đặt ở trong xe.
Điều khiến Diệp Mặc chú ý không phải vì giá trị của mảnh đồ cổ bằng bạc này, mà bởi vì trên mảnh này văn tự Tây Tạng. Diệp Mặc biết trong đó có một nửa chính là một chữ Môn trong hai chữ “ Thánh môn”. Lúc trước Trì Uyển Thanh đã dạy hắn. Mảnh nhỏ này mới có một chữ Môn. Vậy chữ phía trước có phải là chữ “Thánh” hay không? Diệp Mặc biết những người da trắng này đang đến Takla Makan để phát tài. Bọn họ đi tìm kiếm các di vật cổ, sau đó mang đi. Ban ngành liên quan cũng không quản, nên những chuyện này Diệp Mặc càng không để ý tới. Tuy nhiên nơi này xuất hiện một mảnh nhỏ với chữ “Môn”. Điều này khiến Diệp Mặc lập tức chú ý tới.
Thấy Diệp Mặc chỉ cầm một mảnh vỡ nhỏ, những gì còn lại đều không động tới, mấy gã nước ngoài lại cảm thấy thoải mái hơn. Mảnh nhỏ này không đáng bao nhiêu tiền.
- Các người lấy mảnh nhỏ bằng bạc này từ chỗ nào?
Diệp Mặc cầm lấy mảnh nhỏ lắc lắc nhìn mấy gã người nước ngoài nói.
Mấy gã người nước ngoài nhìn nhau một lát, sau đó đều im lặng, không người nào chịu nói. Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Nếu các người không muốn nói, tôi thấy trên xe các người còn rất nhiều thứ tốt. Tôi cũng không ngại lái xe của các người đi. À, đúng rồi, chiếc xe còn lại tôi dễ dàng có thể dùng lửa đốt.
Diệp Mặc vừa dứt lời, gã thanh niên biết nói tiếng Trung lập tức nói:
- Cái này tôi biết...
Nghe thấy gã nói vậy, Diệp Mặc lập tức đưa tấm bản đồ trong tay ra.
- Anh đánh dấu vị trí cụ thể lên trên đây. Nếu có chút sai biệt, tôi cam đoan các người không ra khỏi sa mạc được.
- Trên bản đồ đã ghi rõ.
Người thanh niên vội vàng nói. Diệp Mặc mở bản đồ ra, quả nhiên thấy trên mặt đánh dấu một nơi, viết mấy chữ tiếng Anh;. Diệp Mặc không mở miệng hỏi có ý gì, nhưng người thanh niên kia lại tự động giải thích nói:
- Đó chính là nơi phát hiện cái mảnh bạc này. Bởi vì nơi này còn có một tấm bia đá khắc hai chữ “Khố Lô”, cho nên chúng tôi tạm thời gọi nơi này là “Khố Lô”.
Nhìn bộ dạng người đàn ông này dường như không giống đang nói dối, Diệp Mặc thu hồi ánh mắt, rốt cuộc cũng lười để ý tới mấy tên khốn này. Hắn lấy bản bản đồ khá đơn giản của mình ra, nhìn một chút, lập tức vui mừng phát hiện. Không ngờ cái Khố Lô này và vị trí đánh dấu trên mảnh bản đồ bằng da dê rách này là cùng một chỗ. Nói đúng hơn, Khố Lô rất có thể chính là nơi hắn cần tìm.
Diệp Mặc cố kìm chế sự vui mừng trong lòng, nghĩ thầm có phải Khố Lô này chính là Khố Hồ hay không đây. Diệp Mặc không hề để ý tới mấy mấy tên da trắng. Hắn phải nhanh chóng tới Khố Lô. Bản đồ của người da trắng còn tỉ mỉ hơn nhiều so với bản đồ đơn giản của hắn. Đường đi tới đó được biểu thị rất rõ ràng.
Thấy Diệp Mặc không cướp đi xe của mình, cuối cùng mấy tên da trắng cũng thở phào một cái. Trung Hoa là nơi có công phu rất thần bí. Vừa rồi người kia chỉ bay lên quét chân một cái, bọn họ bốn thanh niên trai tráng đã bị bay ra rất xa.
Diệp Mặc đoán đám người kia chuẩn bị trở về. Trên xe cũng không còn nhiều đồ. Hơn nữa hắn đã có bản đồ và thiết bị chỉ đường đơn giản, so với lái xe trong sa mạc còn nhanh hơn rất nhiều. Dù sao có rất nhiều nơi, xe không đi qua được.
Mặc dù có bản đồ, cũng có vị trí cụ thể, Diệp Mặc lại không vội vàng. Muốn tìm đến nơi này cũng không cần gấp. Hắn đã có kinh nghiệm. Ở trong sa mạc nhất định phải duy trì sự bình tĩnh. Hắn nhớ tới chuyện buổi tối mấy ngày trước. Bóng đen đánh lén hắn tuyệt đối là một loại động vật trong sa mạc. Về phần vì sao buổi tối hôm đó mình truy tìm vật kia lại mất dấu, đến bây giờ Diệp Mặc vẫn cảm thấy lẫn lộn.
Nhưng có một điều Diệp Mặc có thể khẳng định, bóng đen kia chắc chắn đã trúng phải đinh sắt do hắn bắn ra. Vì không tìm thấy dấu vết của bóng đen và quả cầu lửa, ngày đó thiếu chút nữa đã khiến hắn chết trong xoáy cát. Việc này cũng rất kỳ quái. Diệp Mặc liên hệ mấy thứ này với nhau. Hắn suy nghĩ có phải ngày đó mình ngồi ở chỗ cát lún, mới dẫn đến việc dấu vết bị biến mất?
Tuy nhiên suy nghĩ đến mình bất ngờ ngồi trên vị trí cát lún, cho dù Diệp Mặc có tâm tính kiên định, cũng cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn lại nghĩ tới cô gái đẹp như tiên tử kia. Cô ấy đã cứu mình một mạng. Cô gái này là ai?
Diệp Mặc vì giữ gìn thể lực, cũng không áp dụng phương thức chạy nước rút, mà nghỉ ngơi một ngày một đêm. Từ sau ngày gặp xoáy cát trong sa mạc, Diệp Mặc cũng rất chú ý. Khi nghỉ ngơi, tuyệt đối phải tìm một vị trí tốt.
Chập tối ngày thứ ba sau khi nhận được bản đồ, Diệp Mặc mới dừng chân ở một bức tường bị gió cát xói mòn. Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong này cả đêm, sáng mai lại tiếp tục chạy.