Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 141 : Tương phùng
Ngày đăng: 09:16 20/07/20
Nhìn Diệp Mặc đội khăn che mặt lên giúp Lạc Tố Tố, Ninh Khinh Tuyết đột ngột dừng bước. Diệp Mặc không hề chú ý tới cô mà chỉ chuyên tâm giúp cho cô gái đứng trước mặt hắn đội lại khăn che đầu. Dường như trong mắt hắn bây giờ cả thế giới chỉ tồn tại duy nhất cô gái đó mà thôi.
Trì Uyển Thanh trong lòng cũng chua xót chẳng kém gì Ninh Khinh Tuyết, cô cũng dừng bước lại chăm chú quan sát hành động của Diệp Mặc và cô gái kia. Chẳng biết hai người họ có quan hệ như thế nào mà trông lại có vẻ thân mật đến vậy.
Trì Uyển Thanh chỉ nghĩ một lát rồi lại tiến về phía Diệp Mặc. Thấy Trì Uyển Thanh bước tới, Ninh Khinh Tuyết cũng xốc lại tinh thần, tự nhủ mình việc gì phải như vậy. Chuyện Diệp Mặc và cô kết hôn chỉ là giả, tại tại sao cô lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Nếu trong lòng Diệp Mặc đã có ý trung nhân thì cô phải vui mừng thay hắn mới phải. Cô muốn lấy Diệp Mặc không phải vì tình yêu, đó chỉ là sự cảm kích mà thôi.
Có thật trái tim cô nghĩ như vậy không? Điều này Ninh Khinh Tuyết không dám hỏi chính mình, và cô cũng chẳng dám trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây cô vui mừng không nổi.
- Ninh Khinh Tuyết? Trì Uyển Thanh? Sao hai người lại tới đây?
Thấy sự xuất hiện của hai cô gái, Diệp Mặc lên tiếng.
- Tôi....
Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đồng thanh thốt lên một chữ rồi chẳng biết nói gì nữa. Nên nói thế nào đây, chẳng lẽ nói là nhớ hắn nên tới tận sa mặc để tìm hắn sao?
Diệp Mặc đã không còn là Diệp Mặc của trước kia nữa, chỉ số cảm xúc của hắn đã xuống thấp tới mức vô hạn. Có điều Diệp Mặc có thể dễ dàng đoán ra hai cô gái này cất công tới tận đây, nhất định là vì chuyện có liên quan đến hắn.
Trì Uyển Thanh thì biết rõ hắn cần đi sa mạc rồi. Còn Ninh Khinh Tuyết, cô ta làm sao biết được việc này, và làm sao hai người họ lại quen nhau? Diệp Mặc trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Cô là Khinh Tuyết ư?
Lạc Tố Tố hỏi, giọng điệu rất bình thản.
- Đúng vậy, còn cô?
Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn cô gái có vẻ rất thân thiết với Diệp Mặc kia. Mặc dù cô ta đang đội khăn che mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Ninh Khinh Tuyết đã có thể đoán chắc cô là một trang tuyệt sắc.
Trì Uyển Thanh rõ ràng cũng bị Lạc Tố Tố hấp dẫn, đến phụ nữ mà còn bị cuốn hút bởi cô ta như vậy chứ đừng nói là đàn ông. Nghĩ đến đây, cả Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết đều bất giác thở dài.
Người nổi bật tất sẽ được người ta chú ý đến. Cô bị thu hút, người khác chắc chắc cũng bị thu hút như vậy.
- Gọi tôi là Lạc Tố Tố.
Đôi mắt Lạc Tố Tố ánh lên thần sắc rất tự nhiên.
- Cô là dì út của tôi ư?
Ninh Khinh Tuyết bấy giờ mới nhận ra đây là dì út của cô. Thật chẳng ngờ người ở trong lều cùng vị hôn phu trên danh nghĩa của mình tối hôm ấy lại chính là dì út!
Mắt cô bỗng lộ ra một tia ảm đạm, trong lòng lại càng cảm thấy bàng hoàng.
Mặc dù dì út này không phải có quan hệ ruột thịt nhưng dù sao cũng là có họ hàng với cô, chẳng ngờ hai dì cháu lại cùng thích chung một người. Mà sao? Nghĩ tới đây, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên dừng lại không dám nghĩ tiếp nữa? Cô vừa nghĩ gì cơ? Cô thích Diệp Mặc ư? Ninh Khinh Tuyết không muốn thừa nhận rằng sự quan tâm của cô đối với hắn đã vượt quá sự áy náy và niềm cảm kích rồi.
Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh cũng không ngờ Lạc Tố Tố lại là dì út của Ninh Khinh Tuyết.
Bầu không khí bối rối bắt đầu bao trùm lấy bốn người. Lạc Tố Tố vốn là người không thích nói nhiều, thấy Ninh Khinh Tuyết cũng chẳng có việc gì thì lên tiếng:
- Khinh Tuyết, mẹ cháu đang rất lo lắng đó, mau điện về nhà bảo cháu đã ra rồi đi.
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, khe khẽ nói:
- Cháu biết rồi.
- Anh Diệp, việc của anh đã giải quyết xong chưa?
Trì Uyển Thanh thấy không khí có phần ảm đạm thì vội vàng chuyển chủ đề.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Xong cả rồi, chuẩn bị đi đây.
- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau về thôi.
Trì Uyển Thanh tươi cười nói.
Lạc Tố Tố lắc lắc đầu, nói:
- Không cần nữa, Khinh Tuyết, cháu bảo mẹ dì đã về rồi. Sau này...
Lạc Tố Tố ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói ra được tiếp.
Không đợi Ninh Khinh Tuyết trả lời, Lạc Tố Tố nhìn sang Diệp Mặc, nói:
- Tôi đi đây.
Chỉ có ba chữ, không hề có thêm bất kì biểu đạt nào khác nữa. Cô biết rằng một khi đã chia ly thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại nữa. Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng Lạc Tố Tố cũng nghĩ rất đơn giản, có lẽ vì Diệp Mặc đã liều mình cứu cô, lại còn tặng món quà sinh nhật mà cô thích nhất nên cô mới có cảm xúc như vậy.
Chỉ cần về nhà tĩnh tu lại là sẽ không còn phải phiền não về chuyện này nữa. Lâu dần, có lẽ cô sẽ quên đi tất cả.
Diệp Mặc nhìn theo bóng Lạc Tố Tố dần đi khuất, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Hắn rất muốn tiến lên giữ cô lại, nói “Cô đừng đi nữa, hãy ở lại tu luyện cùng tôi”, nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng có lí do gì để làm vậy nên hắn vẫn đứng như chôn chân tại chỗ. Vả lại Lạc Tố Tố thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối, không thích nói nhiều, thực chất lại là người rất có chủ kiến, nói một là một hai là hai, đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi được.
Lạc Tố Tố dần dần khuất xa rồi chẳng còn trông thấy bóng dáng cô nữa.
- Anh Diệp, cô ấy đã đi rồi.
Thấy Diệp Mặc có vẻ đang thẫn thờ dõi theo bóng Lạc Tố Tố, Trì Uyển Thanh chủ động lên tiếng.
- Ồ, vậy sao?
Diệp Mặc bừng tỉnh. Thấy Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đang chăm chăm nhìn mình, hắn có phần bối rối, nói:
- Tôi vừa nãy thất thần à!
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, dường như không muốn nói gì, còn Trì Uyển Thanh thì lại thở dài.
Thấy vậy, Diệp Mặc ho khan một tiếng:
- Hai người vì sao lại ở cùng nhau như vậy?
Trì Uyển Thanh rất nhanh khôi phục lại tâm trạng, kể cho Diệp Mặc về chuyện cô và Ninh Khinh Tuyết đã đi Lưu Xà tìm hắn như thế nào.
Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, không ngờ cô gái này lại dám mò tới tận Lưu Xà. Đó không phải là nơi một cô gái chân yếu tay mềm nên tới, xem ra hắn cũng không nhìn nhầm cô gái này.
Nhớ lại đêm đó khi giúp Ninh Khinh Tuyết trị thương, nghe thấy lời trăn trối muốn tìm đến cái chết của cô, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy. Diệp Mặc lên tiếng:
- Kỳ thật có rất nhiều chuyện cũng không phải như cô nghĩ. Sau này không được đi Lưu Xà nữa đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi....
Nói đến đây Diệp Mặc bỗng khựng lại, hắn không biết phải giải thích thế nào cho cô nữa.
- Rất xin lỗi, Diệp Mặc, tôi chỉ là muốn tìm anh mà thôi. Tôi biết có rất nhiều chuyện không như tôi nghĩ, tôi...
Ninh Khinh Tuyết không biết phải bắt đầu từ đâu. Nước mắt đột nhiên cứ thế tuôn ra, cô tự trách mình thật quá yếu đuối, vừa gặp lại Diệp Mặc đã không kiềm chế được như vậy.
Diệp Mặc sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc. Thấy Ninh Khinh Tuyết như vậy, hắn quả thực không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ biết bối rối đứng chôn chân tại chỗ. Nếu không nghe được lời trăn trối của Ninh Khinh Tuyết đêm hôm đó, có lẽ bây giờ hắn đã không cảm thấy khó xử như thế này. Từ sau đêm hôm ấy, ấn tượng về cô trong lòng hắn đã có sự biến đổi rất lớn. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết liều mình bảo vệ cho cỏ Ngân Tâm, bất luận là cô ta có mục đích gì, hắn cũng thật lòng cảm kích cô.
Trì Uyển Thanh thấy không khí lại bắt đầu lắng xuống, vội vàng lên tiếng:
- Anh Diệp, Khinh Tuyết, hay là chúng ta lên xe rồi vừa đi vừa nói.
Diệp Mặc nhìn hai cô, cũng không phản đối, gật đầu đồng ý.
Thấy hắn đồng ý Trì Uyển Thanh lập tức vui mừng, mà Ninh Khinh Tuyết cũng vơi đi một phần mất mát, cô nghĩ có lẽ đây chính là cơ hội của cô.
Cả ba người đi lên phía thùng xe, liếc mắt cũng chỉ có ba người, phía trước tài xế đã thấy ba người lên xe, liền bắt đầu nổ máy chạy về khách sạn.
Trên xe Diệp Mặc ngồi im, thật không dám nhúc nhích, hắn đang ngồi giữa Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết, mùi hương của hai cô gái làm hắn có phần mê dại. Không khí có chút im lặng, cả 3 người đều không biết nói gì.
Sau một lúc, mọi chuyện vẫn quỷ dị như vậy, Ninh Khinh Tuyết thật khó mở lời, cô lờ mờ ngồi bên cạnh ngửi mùi hương của nam nhân vừa quen vừa lạ, tâm tư rung động kịch liệt. Một lúc sau, cô vậy mà ngủ thiếp đi, đầu dựa trên vai Diệp Mặc, tư thế ngủ ngon lành.
Trì Uyển Thanh nhìn qua hai người, mỉm cười với hắn.
- Cô ấy mấy ngày qua vẫn lo cho anh, thường xuyên không ngủ. Bây giờ có lẽ mệt rồi.
Nghe cô nói vậy, Diệp Mặc thật sự rất áy náy, hắn không nghĩ cả hai người lo lắng cho hắn như vậy. Mắt nhìn qua Trì Uyển Thanh, lại nói.
- Thật có lỗi với hai người.
- Là do hai cô gái ngốc này tự nguyện.
Trì Uyển Thanh uông uông nhìn hắn, tỏa ra nét nữ tính, cô cứ nhìn hắn, như để khắc sâu hình ảnh hắn vào tâm trí vậy, không khác gì một si nữ đối với tình nhân. Diệp Mặc bị cô nhìn hơi xấu hổ, nhưng cũng không nỡ từ chối cô.
Cơ thể Trì Uyển Thanh ngồi bật dậy, mặt tới gần hắn, môi nhỏ hôn lên miệng hắn.
Trì Uyển Thanh trong lòng cũng chua xót chẳng kém gì Ninh Khinh Tuyết, cô cũng dừng bước lại chăm chú quan sát hành động của Diệp Mặc và cô gái kia. Chẳng biết hai người họ có quan hệ như thế nào mà trông lại có vẻ thân mật đến vậy.
Trì Uyển Thanh chỉ nghĩ một lát rồi lại tiến về phía Diệp Mặc. Thấy Trì Uyển Thanh bước tới, Ninh Khinh Tuyết cũng xốc lại tinh thần, tự nhủ mình việc gì phải như vậy. Chuyện Diệp Mặc và cô kết hôn chỉ là giả, tại tại sao cô lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Nếu trong lòng Diệp Mặc đã có ý trung nhân thì cô phải vui mừng thay hắn mới phải. Cô muốn lấy Diệp Mặc không phải vì tình yêu, đó chỉ là sự cảm kích mà thôi.
Có thật trái tim cô nghĩ như vậy không? Điều này Ninh Khinh Tuyết không dám hỏi chính mình, và cô cũng chẳng dám trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây cô vui mừng không nổi.
- Ninh Khinh Tuyết? Trì Uyển Thanh? Sao hai người lại tới đây?
Thấy sự xuất hiện của hai cô gái, Diệp Mặc lên tiếng.
- Tôi....
Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đồng thanh thốt lên một chữ rồi chẳng biết nói gì nữa. Nên nói thế nào đây, chẳng lẽ nói là nhớ hắn nên tới tận sa mặc để tìm hắn sao?
Diệp Mặc đã không còn là Diệp Mặc của trước kia nữa, chỉ số cảm xúc của hắn đã xuống thấp tới mức vô hạn. Có điều Diệp Mặc có thể dễ dàng đoán ra hai cô gái này cất công tới tận đây, nhất định là vì chuyện có liên quan đến hắn.
Trì Uyển Thanh thì biết rõ hắn cần đi sa mạc rồi. Còn Ninh Khinh Tuyết, cô ta làm sao biết được việc này, và làm sao hai người họ lại quen nhau? Diệp Mặc trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Cô là Khinh Tuyết ư?
Lạc Tố Tố hỏi, giọng điệu rất bình thản.
- Đúng vậy, còn cô?
Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn cô gái có vẻ rất thân thiết với Diệp Mặc kia. Mặc dù cô ta đang đội khăn che mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Ninh Khinh Tuyết đã có thể đoán chắc cô là một trang tuyệt sắc.
Trì Uyển Thanh rõ ràng cũng bị Lạc Tố Tố hấp dẫn, đến phụ nữ mà còn bị cuốn hút bởi cô ta như vậy chứ đừng nói là đàn ông. Nghĩ đến đây, cả Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết đều bất giác thở dài.
Người nổi bật tất sẽ được người ta chú ý đến. Cô bị thu hút, người khác chắc chắc cũng bị thu hút như vậy.
- Gọi tôi là Lạc Tố Tố.
Đôi mắt Lạc Tố Tố ánh lên thần sắc rất tự nhiên.
- Cô là dì út của tôi ư?
Ninh Khinh Tuyết bấy giờ mới nhận ra đây là dì út của cô. Thật chẳng ngờ người ở trong lều cùng vị hôn phu trên danh nghĩa của mình tối hôm ấy lại chính là dì út!
Mắt cô bỗng lộ ra một tia ảm đạm, trong lòng lại càng cảm thấy bàng hoàng.
Mặc dù dì út này không phải có quan hệ ruột thịt nhưng dù sao cũng là có họ hàng với cô, chẳng ngờ hai dì cháu lại cùng thích chung một người. Mà sao? Nghĩ tới đây, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên dừng lại không dám nghĩ tiếp nữa? Cô vừa nghĩ gì cơ? Cô thích Diệp Mặc ư? Ninh Khinh Tuyết không muốn thừa nhận rằng sự quan tâm của cô đối với hắn đã vượt quá sự áy náy và niềm cảm kích rồi.
Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh cũng không ngờ Lạc Tố Tố lại là dì út của Ninh Khinh Tuyết.
Bầu không khí bối rối bắt đầu bao trùm lấy bốn người. Lạc Tố Tố vốn là người không thích nói nhiều, thấy Ninh Khinh Tuyết cũng chẳng có việc gì thì lên tiếng:
- Khinh Tuyết, mẹ cháu đang rất lo lắng đó, mau điện về nhà bảo cháu đã ra rồi đi.
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, khe khẽ nói:
- Cháu biết rồi.
- Anh Diệp, việc của anh đã giải quyết xong chưa?
Trì Uyển Thanh thấy không khí có phần ảm đạm thì vội vàng chuyển chủ đề.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Xong cả rồi, chuẩn bị đi đây.
- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau về thôi.
Trì Uyển Thanh tươi cười nói.
Lạc Tố Tố lắc lắc đầu, nói:
- Không cần nữa, Khinh Tuyết, cháu bảo mẹ dì đã về rồi. Sau này...
Lạc Tố Tố ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói ra được tiếp.
Không đợi Ninh Khinh Tuyết trả lời, Lạc Tố Tố nhìn sang Diệp Mặc, nói:
- Tôi đi đây.
Chỉ có ba chữ, không hề có thêm bất kì biểu đạt nào khác nữa. Cô biết rằng một khi đã chia ly thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại nữa. Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng Lạc Tố Tố cũng nghĩ rất đơn giản, có lẽ vì Diệp Mặc đã liều mình cứu cô, lại còn tặng món quà sinh nhật mà cô thích nhất nên cô mới có cảm xúc như vậy.
Chỉ cần về nhà tĩnh tu lại là sẽ không còn phải phiền não về chuyện này nữa. Lâu dần, có lẽ cô sẽ quên đi tất cả.
Diệp Mặc nhìn theo bóng Lạc Tố Tố dần đi khuất, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Hắn rất muốn tiến lên giữ cô lại, nói “Cô đừng đi nữa, hãy ở lại tu luyện cùng tôi”, nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng có lí do gì để làm vậy nên hắn vẫn đứng như chôn chân tại chỗ. Vả lại Lạc Tố Tố thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối, không thích nói nhiều, thực chất lại là người rất có chủ kiến, nói một là một hai là hai, đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi được.
Lạc Tố Tố dần dần khuất xa rồi chẳng còn trông thấy bóng dáng cô nữa.
- Anh Diệp, cô ấy đã đi rồi.
Thấy Diệp Mặc có vẻ đang thẫn thờ dõi theo bóng Lạc Tố Tố, Trì Uyển Thanh chủ động lên tiếng.
- Ồ, vậy sao?
Diệp Mặc bừng tỉnh. Thấy Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đang chăm chăm nhìn mình, hắn có phần bối rối, nói:
- Tôi vừa nãy thất thần à!
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, dường như không muốn nói gì, còn Trì Uyển Thanh thì lại thở dài.
Thấy vậy, Diệp Mặc ho khan một tiếng:
- Hai người vì sao lại ở cùng nhau như vậy?
Trì Uyển Thanh rất nhanh khôi phục lại tâm trạng, kể cho Diệp Mặc về chuyện cô và Ninh Khinh Tuyết đã đi Lưu Xà tìm hắn như thế nào.
Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, không ngờ cô gái này lại dám mò tới tận Lưu Xà. Đó không phải là nơi một cô gái chân yếu tay mềm nên tới, xem ra hắn cũng không nhìn nhầm cô gái này.
Nhớ lại đêm đó khi giúp Ninh Khinh Tuyết trị thương, nghe thấy lời trăn trối muốn tìm đến cái chết của cô, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy. Diệp Mặc lên tiếng:
- Kỳ thật có rất nhiều chuyện cũng không phải như cô nghĩ. Sau này không được đi Lưu Xà nữa đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi....
Nói đến đây Diệp Mặc bỗng khựng lại, hắn không biết phải giải thích thế nào cho cô nữa.
- Rất xin lỗi, Diệp Mặc, tôi chỉ là muốn tìm anh mà thôi. Tôi biết có rất nhiều chuyện không như tôi nghĩ, tôi...
Ninh Khinh Tuyết không biết phải bắt đầu từ đâu. Nước mắt đột nhiên cứ thế tuôn ra, cô tự trách mình thật quá yếu đuối, vừa gặp lại Diệp Mặc đã không kiềm chế được như vậy.
Diệp Mặc sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc. Thấy Ninh Khinh Tuyết như vậy, hắn quả thực không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ biết bối rối đứng chôn chân tại chỗ. Nếu không nghe được lời trăn trối của Ninh Khinh Tuyết đêm hôm đó, có lẽ bây giờ hắn đã không cảm thấy khó xử như thế này. Từ sau đêm hôm ấy, ấn tượng về cô trong lòng hắn đã có sự biến đổi rất lớn. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết liều mình bảo vệ cho cỏ Ngân Tâm, bất luận là cô ta có mục đích gì, hắn cũng thật lòng cảm kích cô.
Trì Uyển Thanh thấy không khí lại bắt đầu lắng xuống, vội vàng lên tiếng:
- Anh Diệp, Khinh Tuyết, hay là chúng ta lên xe rồi vừa đi vừa nói.
Diệp Mặc nhìn hai cô, cũng không phản đối, gật đầu đồng ý.
Thấy hắn đồng ý Trì Uyển Thanh lập tức vui mừng, mà Ninh Khinh Tuyết cũng vơi đi một phần mất mát, cô nghĩ có lẽ đây chính là cơ hội của cô.
Cả ba người đi lên phía thùng xe, liếc mắt cũng chỉ có ba người, phía trước tài xế đã thấy ba người lên xe, liền bắt đầu nổ máy chạy về khách sạn.
Trên xe Diệp Mặc ngồi im, thật không dám nhúc nhích, hắn đang ngồi giữa Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết, mùi hương của hai cô gái làm hắn có phần mê dại. Không khí có chút im lặng, cả 3 người đều không biết nói gì.
Sau một lúc, mọi chuyện vẫn quỷ dị như vậy, Ninh Khinh Tuyết thật khó mở lời, cô lờ mờ ngồi bên cạnh ngửi mùi hương của nam nhân vừa quen vừa lạ, tâm tư rung động kịch liệt. Một lúc sau, cô vậy mà ngủ thiếp đi, đầu dựa trên vai Diệp Mặc, tư thế ngủ ngon lành.
Trì Uyển Thanh nhìn qua hai người, mỉm cười với hắn.
- Cô ấy mấy ngày qua vẫn lo cho anh, thường xuyên không ngủ. Bây giờ có lẽ mệt rồi.
Nghe cô nói vậy, Diệp Mặc thật sự rất áy náy, hắn không nghĩ cả hai người lo lắng cho hắn như vậy. Mắt nhìn qua Trì Uyển Thanh, lại nói.
- Thật có lỗi với hai người.
- Là do hai cô gái ngốc này tự nguyện.
Trì Uyển Thanh uông uông nhìn hắn, tỏa ra nét nữ tính, cô cứ nhìn hắn, như để khắc sâu hình ảnh hắn vào tâm trí vậy, không khác gì một si nữ đối với tình nhân. Diệp Mặc bị cô nhìn hơi xấu hổ, nhưng cũng không nỡ từ chối cô.
Cơ thể Trì Uyển Thanh ngồi bật dậy, mặt tới gần hắn, môi nhỏ hôn lên miệng hắn.