Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 191 : Muốn đi Lạc Thương
Ngày đăng: 10:02 31/07/20
Thành Phi lại nói:
- Chị họ tớ chính vì trên mặt có nhiều vết lấm tấm mà lại không tẩy đi được. Chị ý bấy giờ mới tin lời của người đấy mua một lọ. Chỉ là viên đan dược nhìn thì đen sì hơi kinh kinh, người trong nhà chị ý đều phản đối chị ấy uống thuốc. Lúc đó chị tớ cũng phản ứng lại, cũng nghi ngờ mình bị lừa nhưng vì thuốc đó đã mua hết hai trăm nghìn, vứt đi thì không nỡ nên coi như một bài học. Chỉ là dây chuyền ngọc đấy trông thì đẹp, nên chị ý đeo lên người rồi.
- Tớ nói mà, kẻ lừa đảo giang hồ bây giờ thủ đoạn nhiều vô kể. Họ tóm được một điểm mù của cậu, cho cậu mắc câu. Lúc đấy chắc cậu cũng chả để ý nhưng sau đấy chắc chắn sẽ nghĩ ra mình bị lừa.
Nam sinh vừa hỏi lại nói tiếp.
Thành Phi lắc đầu:
- Mọi người nghĩ sai rồi. Bởi vì sự việc xảy ra sau vài ngày, tớ nói ra mọi người chắc chắn không tin. Hôm đấy chị họ tớ đi siêu thị, phát hiện kẻ trộm liền nói cho người bị trộm biết có trộm. Không ngờ tên trộm đó lại cầm dao găm lên, đối đầu với chị họ tớ. Lúc chị họ tớ sợ tới mức không biết làm gì, dây chuyền ngọc chị ý đeo trước ngực không ngờ lại phát ra một tia sáng, bắn tên trộm ra xa mấy thước, mãi mà không đứng dậy được, kết quả là bị bảo vệ bắt lại.
- Lúc đấy tớ cũng không tin nhưng đấy là mẹ tớ nói. Vì dây chuyền ngọc đó chị họ tớ đeo là mua với giá hai trăm nghìn, có ba lần phòng ngự. Sau khi chị ý phản ứng lại thì lập tức kiểm tra dây chuyện ngọc đó, hào quang trên đó quả nhiên là có ít đi chút.
- Thành Phi, cậu nghe nhiều chuyện quá rồi hả, sao lại có chuyện như thế cơ chứ.
Một nữ sinh trên mặt có vài vết mụn cũng nói.
Thành Phi hừ một tiếng, nói:
- Vương Lệ Quyên, cậu có thể cho rằng tớ đang bịa chuyện, chỉ có tớ biết tớ nói là thật. Sau khi chị họ tớ về nhà, việc đầu tiên là uống viên đan dược đấy. Mọi người đoán kết quả như thế nào? Nói ra mọi người chắc chắn là không tin. Mấy vết loang lổ trên mặt chị ấy ngày thứ hai đã mất hẳn. Cả mặt trở nên trơn bóng vô cùng. Phải biết là chị tớ tốn bao nhiêu tiền vào mấy vết đó mà không giải quyết được cái gì cả nhưng mà một viên đan dược nhỏ thế lại có thể giải quyết được. Các cậu còn nói người đó là kẻ lừa đảo giang hồ không? Đây là chính mắt tớ chứng kiến đấy nhé.
- Chuyện này có thực à?
Mấy người đằng sau Vương Lệ Quyên lập tức thốt lên. Tuy là bạn học mình nói nhưng họ rõ ràng là không tin tưởng lắm.
- Sao không có, những cao nhân đó chỉ là chúng ta không thấy thôi. Trên phim mà cậu thấy đánh nhau kịch liệt đấy chỉ là kĩ xảo mà thôi. Trong thực tế bây giờ tớ cho rằng vẫn có người lợi hại như thế tồn tại.
Một nam sinh trong đó phụ hoạ nói.
Lúc này Tiêu Lôi cũng nói:
- Tuy tớ không biết lời của Thành Phi là thật hay là giả nhưng tớ đồng ý với Trương Vĩ Vĩ. Những người lợi hại như thế chắc chắn là có tồn tại. Tuy không thể bay nhưng những động tác trong phim thì vẫn có thể làm được.
Tô Tĩnh Văn nhìn Tiêu Lôi, cô biết tại sao Tiêu Lôi lại nói như thế. Vì cô chắc chắn đã nghĩ đến Diệp Mặc.
- Cái này, Thành Phi, chị họ cậu biết người bán đan dược đó ở đâu không?
Vương Lệ Quyên lập tức hỏi một cách kì vọng.
Thành Phi lắc đầu nói:
- Đương nhiên không biết, người đến tham gia hội giao lưu là người trong cả thế giới, ai biết anh ta là người ở đâu. Hơn nữa chị họ tớ ngày thứ hai đã đến hội trường tìm người đấy rồi, kết quả là chả tìm thấy gì cả. Mọi người nghĩ xem, pháp khí của chị ấy là thật, hiệu quả đã được xác nhận rồi, đừng nói giá là hai trăm nghìn, có là hai triệu vẫn có người mua. Sau đấy có người ra giá hai triệu mua dây chuyền ngọc chị tớ đã dùng rồi nhưng chị tớ không bán.
- Tất nhiên là không bán rồi, là tớ thì tớ cũng không bán. Nếu đồ này mà như thế thật, đúng là quá thần kỳ. Nhưng tớ vẫn hơi nghi ngờ.
Một nam sinh lại lên tiếng.
Tô Tĩnh Văn nghe mà giật mình liền nói:
- Thành Phi, cậu có biết người bán dây chuyền ngọc đó cho chị họ cậu trông như thế nào không? Hội giao lưu pháp khí ở đâu?
Thành Phi lại lắc đầu nói:
- Cái này tớ cũng không rõ lắm, chị ấy nói anh ta cũng khá đẹp trai, ăn mặc giản dị, ánh mắt rất sáng, còn về những cái khác thì tớ không biết. Hội giao lưu ở Lạc Thương, nghe nói mỗi năm có một lần.
Tô Tĩnh Văn thất thần một lúc, cô nghĩ đến cái người bán bùa cho mình. Lúc đó hắn đeo kính râm, nhìn không rõ ánh mắt, ăn mặc cũng rất giản dị. Chả nhẽ là người đó sao?
Lạc Thương, hội giao lưu Lạc Thương. Nghe nói Ninh Khinh Tuyết bây giờ đang ở Lạc Thương, có lẽ mình cũng nên đi thăm cô ấy một chút, tiện thể đi hội giao lưu đó hỏi thăm.
- Tĩnh Văn, lâu lắm không gặp, cậu càng ngày càng xinh ra đấy.
Thấy Tô Tĩnh Văn bộ dạng cau mày, Uông Bằng trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Lúc không thấy Tô Tĩnh Văn, anh ta cảm giác Tiêu Lôi thực ra cũng không tệ. Vóc dáng cao gầy, tính cách đường hoàng và khuôn mặt cũng khá được. Bây giờ vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, anh ta mới biết, có những người không thể cùng mang ra so sánh. Có lẽ so sánh cũng chả thể biết được ai ưu tú hơn nhưng đã so sánh thì kết quả sẽ lập tức hiện ra.
Suy nghĩ của Tô Tĩnh Văn bị Uông Bằng cắt ngang, cô nhìn Uông Bằng hơi khó chịu
- Hay là như thế này đi, Tiểu Lôi, chúng ta qua bên kia ngồi, tớ có mấy lời muốn nói với cậu.
Tô Tĩnh Văn không đếm xỉa đến Uông Bằng, anh ta thầm hừ một tiếng, đợi lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi.
Tô Tĩnh Văn vốn không có thiện cảm lắm với Uông Bằng. Người bán bùa cho cô đợt trước bị anh ta làm giảm uy tín bằng mọi cách, thế cho nên cô càng không có thiện cảm với anh ta. Lúc đó nếu tin lời của anh ta thì mẹ cô bây giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi.
Tiêu Lôi và Tô Tĩnh Văn vừa ngồi xuống thì lại có một thanh niên đi đến. Người này vừa đến, mấy nữ sinh còn đang nói chuyện liền kêu lên:
- Tác Bân đến rồi.
Gần như tất cả nữ sinh đều xông lên.
Tiêu Lôi cười nói:
- Nếu không phải đang nói chuyện với cậu thì tớ cũng chen lên rồi. Đệ nhất mỹ nam đã đến rồi, vẫn anh tuấn như thế. Không biết anh ta có còn nhớ cậu không nhỉ. Tiếc thật, nếu không phải là năm đấy sắp tốt nghiệp rồi thì chắc bây giờ cậu là bạn gái anh ta thật.
Tô Tĩnh Văn im lặng một chút, cô đương nhiên là biết Tác Bân. Anh ta là nam sinh duy nhất mà cô có thiện cảm trong trường. Có thể nói là dạng đẹp trai không có đối thủ. Anh tuấn thì không cần phải nói rồi, lại còn đa tài đa nghệ. Năm đó những nữ sinh theo đuổi anh ta nói thêm một người thêm sức mạnh, không sai một chút nào. Nhưng anh ta dường như không gây ra một tin xấu nào cả.
Lúc trước khi tốt nghiệp, Tác Bân lại bắt đầu theo đuổi cô. Tô Tĩnh Văn lúc đó tuy là hoa khôi của trường nhưng lại rất khiêm tốn. Vì sự khiêm tốn của cô nên lúc xếp hàng cô cũng không đứng hàng một.
Nói thật là năm đó Tác Bân theo đuổi cô, cô không thấy ghét, có lẽ thực sự đúng như Tiêu Lôi nói, nếu không phải là cận kề tốt nghiệp, có lẽ cô thực sự sẽ đồng ý anh ta theo đuổi.
Thậm chí sau khi tốt nghiệp, cô còn đặc biệt chú ý Tác Bân. Sau khi nghe nói anh ta đầu quân vào giải trí, Tô Tĩnh Văn không còn chú ý anh ta nữa. Không ngờ lần họp mặt bạn bè này anh ta lại đến. Phải biết là Tác Bân và bọn họ không cùng lớp, thậm chí không cùng khoa, y chả nhẽ cũng giống Uông Bằng?
- Haha, nghe Dư Hà nói hôm nay bạn học ở Yến Đại tụ tập ở đây nên tôi cũng đến. Có vẻ như tôi cũng khá được hoan nghênh nhỉ. Nhiều bạn lâu lắm mới được gặp.
Tác Bân nói rồi liếc mắt nhìn toàn cảnh, dường như người nào cũng bị y liếc qua.
- Anh chàng đẹp trai này, bây giờ nổi danh minh tinh điện ảnh rồi, sao còn quan tâm đến những rễ cỏ như bọn tôi.
Một nữ sinh nói một cách chua chát.
Tác Bân đã nhìn thấy Tiêu Lôi ngồi cùng Tô Tĩnh Văn, mắt sáng lên, lập tức nói:
- Haha, nổi danh thì không dám nhận. Tớ bây giờ chỉ là mới quay vài quảng cáo thôi. Nhưng nếu cậu xem trọng tớ thì cậu có thể chọn chụp ảnh hoặc kí tên, tuỳ cậu.
Nói xong, không chờ nữ sinh này nói anh ta đã đi đến chỗ Tô Tĩnh Văn.
- Tĩnh Văn, đã lâu không gặp.
Nụ cười của Tác Bân vẫn thu hút như lúc trước.
Tô Tĩnh Văn khẽ mỉm cười,
- Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, cậu không gặp được bọn tớ nhưng bọn tớ lại thấy cậu trên màn ảnh thường xuyên.
Tiêu Lôi cũng nói:
- Đại minh tinh Tác, nếu cậu thật sự làm như Húc Quang trên quảng cáo đó, có thể bay nhảy xa chục thước, tớ sẽ lập tức theo đuổi cậu.
Tác Bân vẫn chưa nói, Tô Tĩnh Văn lại cười,
- Đại minh tinh Tác không cần cậu theo đuổi, người theo đuổi cậu ta một đống kia cơ.
- Người theo đuổi có nhiều hơn nữa cũng không bằng hai người đẹp trước mắt.
Tác Bân liền cười, anh ta ngừng một chút lại nói tiếp:
- Tĩnh Văn, bộ phim mới tớ mới nhận, thấy cậu rất thích hợp làm nữ chính, cậu xem có hứng hay không, Tiêu Lôi, nếu cậu thích, tớ thấy thích hợp nữ chính 2.
- Thật sao? Phim gì?
Tiêu Lôi liền hỏi một cách lắm lời.
Tô Tĩnh Văn thì lại khẽ mỉm cười. Cô tuy không phải diễn viên nhưng rất rõ chuyện hư hỏng của giới giải trí, liền đứng lên nói:
- Xin lỗi nhé, tớ không có hứng thú với cái này. Cậu tìm Tiêu Lôi đi. Tớ về trước đây. Tiêu Lôi, khi nào về thì ghé qua nhà tớ nhé.
- A, Tĩnh Văn, cậu đi rồi à? Chờ đã, tớ đi cùng cậu, tớ còn một chuyện quan trọng chưa hỏi cậu cơ.
Nói xong, Tiêu Lôi cũng lập tức đứng lên.
- Tĩnh Văn, không phải cậu vừa thấy tớ đến đã phải đi rồi chứ? Hội gặp gỡ bạn bè này vẫn chưa bắt đầu cơ mà.
Tác Bân liền nói. Bây giờ anh ta mới phát hiện Tô Tĩnh Văn còn xinh hơn mấy phần so với hoa hậu giảng đường năm nhất trường Yến Đại, chả trách lại thích cô. Nếu hôm nay anh ta không đến thì đúng là không biết Tô Tĩnh Văn lại xinh đẹp đến thế.
Tô Tĩnh Văn chỉ cười nói:
- Không phải đâu, tớ thật sự có việc mà.
Vừa thấy Tô Tĩnh Văn đến chưa lâu đã đi rồi, nhiều bạn bè muốn giữ lại nhưng cô vẫn quyết phải đi. Cô phát hiện bạn học ở hội gặp gỡ này đều xa lạ rồi, có ở cùng nhau cũng không có cảm giác như lúc trước nữa. Có tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì cả.
- Được, vậy tớ tiễn các cậu.
Tác Bân liền đi theo.
Tô Tĩnh Văn quay đầu lại nói:
- Không cần đâu Tác Bân, tớ có xe mà.
Tác Bân cười ha hả:
- Tớ cũng chuẩn bị đi rồi, nhưng cậu lại có xe, tớ thì không có, muốn đi nhờ xe cậu một chút.
Tô Tĩnh Văn do dự một lúc lại nhíu mày nói:
- Xin lỗi Tác Bân, xe của tớ từ trước tới giờ không có nam sinh ngồi, nên…
Tô Tĩnh Văn chợt nghĩ tới Diệp Mặc, không phải hắn từng ngồi xe của mình sao?
- Chị họ tớ chính vì trên mặt có nhiều vết lấm tấm mà lại không tẩy đi được. Chị ý bấy giờ mới tin lời của người đấy mua một lọ. Chỉ là viên đan dược nhìn thì đen sì hơi kinh kinh, người trong nhà chị ý đều phản đối chị ấy uống thuốc. Lúc đó chị tớ cũng phản ứng lại, cũng nghi ngờ mình bị lừa nhưng vì thuốc đó đã mua hết hai trăm nghìn, vứt đi thì không nỡ nên coi như một bài học. Chỉ là dây chuyền ngọc đấy trông thì đẹp, nên chị ý đeo lên người rồi.
- Tớ nói mà, kẻ lừa đảo giang hồ bây giờ thủ đoạn nhiều vô kể. Họ tóm được một điểm mù của cậu, cho cậu mắc câu. Lúc đấy chắc cậu cũng chả để ý nhưng sau đấy chắc chắn sẽ nghĩ ra mình bị lừa.
Nam sinh vừa hỏi lại nói tiếp.
Thành Phi lắc đầu:
- Mọi người nghĩ sai rồi. Bởi vì sự việc xảy ra sau vài ngày, tớ nói ra mọi người chắc chắn không tin. Hôm đấy chị họ tớ đi siêu thị, phát hiện kẻ trộm liền nói cho người bị trộm biết có trộm. Không ngờ tên trộm đó lại cầm dao găm lên, đối đầu với chị họ tớ. Lúc chị họ tớ sợ tới mức không biết làm gì, dây chuyền ngọc chị ý đeo trước ngực không ngờ lại phát ra một tia sáng, bắn tên trộm ra xa mấy thước, mãi mà không đứng dậy được, kết quả là bị bảo vệ bắt lại.
- Lúc đấy tớ cũng không tin nhưng đấy là mẹ tớ nói. Vì dây chuyền ngọc đó chị họ tớ đeo là mua với giá hai trăm nghìn, có ba lần phòng ngự. Sau khi chị ý phản ứng lại thì lập tức kiểm tra dây chuyện ngọc đó, hào quang trên đó quả nhiên là có ít đi chút.
- Thành Phi, cậu nghe nhiều chuyện quá rồi hả, sao lại có chuyện như thế cơ chứ.
Một nữ sinh trên mặt có vài vết mụn cũng nói.
Thành Phi hừ một tiếng, nói:
- Vương Lệ Quyên, cậu có thể cho rằng tớ đang bịa chuyện, chỉ có tớ biết tớ nói là thật. Sau khi chị họ tớ về nhà, việc đầu tiên là uống viên đan dược đấy. Mọi người đoán kết quả như thế nào? Nói ra mọi người chắc chắn là không tin. Mấy vết loang lổ trên mặt chị ấy ngày thứ hai đã mất hẳn. Cả mặt trở nên trơn bóng vô cùng. Phải biết là chị tớ tốn bao nhiêu tiền vào mấy vết đó mà không giải quyết được cái gì cả nhưng mà một viên đan dược nhỏ thế lại có thể giải quyết được. Các cậu còn nói người đó là kẻ lừa đảo giang hồ không? Đây là chính mắt tớ chứng kiến đấy nhé.
- Chuyện này có thực à?
Mấy người đằng sau Vương Lệ Quyên lập tức thốt lên. Tuy là bạn học mình nói nhưng họ rõ ràng là không tin tưởng lắm.
- Sao không có, những cao nhân đó chỉ là chúng ta không thấy thôi. Trên phim mà cậu thấy đánh nhau kịch liệt đấy chỉ là kĩ xảo mà thôi. Trong thực tế bây giờ tớ cho rằng vẫn có người lợi hại như thế tồn tại.
Một nam sinh trong đó phụ hoạ nói.
Lúc này Tiêu Lôi cũng nói:
- Tuy tớ không biết lời của Thành Phi là thật hay là giả nhưng tớ đồng ý với Trương Vĩ Vĩ. Những người lợi hại như thế chắc chắn là có tồn tại. Tuy không thể bay nhưng những động tác trong phim thì vẫn có thể làm được.
Tô Tĩnh Văn nhìn Tiêu Lôi, cô biết tại sao Tiêu Lôi lại nói như thế. Vì cô chắc chắn đã nghĩ đến Diệp Mặc.
- Cái này, Thành Phi, chị họ cậu biết người bán đan dược đó ở đâu không?
Vương Lệ Quyên lập tức hỏi một cách kì vọng.
Thành Phi lắc đầu nói:
- Đương nhiên không biết, người đến tham gia hội giao lưu là người trong cả thế giới, ai biết anh ta là người ở đâu. Hơn nữa chị họ tớ ngày thứ hai đã đến hội trường tìm người đấy rồi, kết quả là chả tìm thấy gì cả. Mọi người nghĩ xem, pháp khí của chị ấy là thật, hiệu quả đã được xác nhận rồi, đừng nói giá là hai trăm nghìn, có là hai triệu vẫn có người mua. Sau đấy có người ra giá hai triệu mua dây chuyền ngọc chị tớ đã dùng rồi nhưng chị tớ không bán.
- Tất nhiên là không bán rồi, là tớ thì tớ cũng không bán. Nếu đồ này mà như thế thật, đúng là quá thần kỳ. Nhưng tớ vẫn hơi nghi ngờ.
Một nam sinh lại lên tiếng.
Tô Tĩnh Văn nghe mà giật mình liền nói:
- Thành Phi, cậu có biết người bán dây chuyền ngọc đó cho chị họ cậu trông như thế nào không? Hội giao lưu pháp khí ở đâu?
Thành Phi lại lắc đầu nói:
- Cái này tớ cũng không rõ lắm, chị ấy nói anh ta cũng khá đẹp trai, ăn mặc giản dị, ánh mắt rất sáng, còn về những cái khác thì tớ không biết. Hội giao lưu ở Lạc Thương, nghe nói mỗi năm có một lần.
Tô Tĩnh Văn thất thần một lúc, cô nghĩ đến cái người bán bùa cho mình. Lúc đó hắn đeo kính râm, nhìn không rõ ánh mắt, ăn mặc cũng rất giản dị. Chả nhẽ là người đó sao?
Lạc Thương, hội giao lưu Lạc Thương. Nghe nói Ninh Khinh Tuyết bây giờ đang ở Lạc Thương, có lẽ mình cũng nên đi thăm cô ấy một chút, tiện thể đi hội giao lưu đó hỏi thăm.
- Tĩnh Văn, lâu lắm không gặp, cậu càng ngày càng xinh ra đấy.
Thấy Tô Tĩnh Văn bộ dạng cau mày, Uông Bằng trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Lúc không thấy Tô Tĩnh Văn, anh ta cảm giác Tiêu Lôi thực ra cũng không tệ. Vóc dáng cao gầy, tính cách đường hoàng và khuôn mặt cũng khá được. Bây giờ vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, anh ta mới biết, có những người không thể cùng mang ra so sánh. Có lẽ so sánh cũng chả thể biết được ai ưu tú hơn nhưng đã so sánh thì kết quả sẽ lập tức hiện ra.
Suy nghĩ của Tô Tĩnh Văn bị Uông Bằng cắt ngang, cô nhìn Uông Bằng hơi khó chịu
- Hay là như thế này đi, Tiểu Lôi, chúng ta qua bên kia ngồi, tớ có mấy lời muốn nói với cậu.
Tô Tĩnh Văn không đếm xỉa đến Uông Bằng, anh ta thầm hừ một tiếng, đợi lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi.
Tô Tĩnh Văn vốn không có thiện cảm lắm với Uông Bằng. Người bán bùa cho cô đợt trước bị anh ta làm giảm uy tín bằng mọi cách, thế cho nên cô càng không có thiện cảm với anh ta. Lúc đó nếu tin lời của anh ta thì mẹ cô bây giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi.
Tiêu Lôi và Tô Tĩnh Văn vừa ngồi xuống thì lại có một thanh niên đi đến. Người này vừa đến, mấy nữ sinh còn đang nói chuyện liền kêu lên:
- Tác Bân đến rồi.
Gần như tất cả nữ sinh đều xông lên.
Tiêu Lôi cười nói:
- Nếu không phải đang nói chuyện với cậu thì tớ cũng chen lên rồi. Đệ nhất mỹ nam đã đến rồi, vẫn anh tuấn như thế. Không biết anh ta có còn nhớ cậu không nhỉ. Tiếc thật, nếu không phải là năm đấy sắp tốt nghiệp rồi thì chắc bây giờ cậu là bạn gái anh ta thật.
Tô Tĩnh Văn im lặng một chút, cô đương nhiên là biết Tác Bân. Anh ta là nam sinh duy nhất mà cô có thiện cảm trong trường. Có thể nói là dạng đẹp trai không có đối thủ. Anh tuấn thì không cần phải nói rồi, lại còn đa tài đa nghệ. Năm đó những nữ sinh theo đuổi anh ta nói thêm một người thêm sức mạnh, không sai một chút nào. Nhưng anh ta dường như không gây ra một tin xấu nào cả.
Lúc trước khi tốt nghiệp, Tác Bân lại bắt đầu theo đuổi cô. Tô Tĩnh Văn lúc đó tuy là hoa khôi của trường nhưng lại rất khiêm tốn. Vì sự khiêm tốn của cô nên lúc xếp hàng cô cũng không đứng hàng một.
Nói thật là năm đó Tác Bân theo đuổi cô, cô không thấy ghét, có lẽ thực sự đúng như Tiêu Lôi nói, nếu không phải là cận kề tốt nghiệp, có lẽ cô thực sự sẽ đồng ý anh ta theo đuổi.
Thậm chí sau khi tốt nghiệp, cô còn đặc biệt chú ý Tác Bân. Sau khi nghe nói anh ta đầu quân vào giải trí, Tô Tĩnh Văn không còn chú ý anh ta nữa. Không ngờ lần họp mặt bạn bè này anh ta lại đến. Phải biết là Tác Bân và bọn họ không cùng lớp, thậm chí không cùng khoa, y chả nhẽ cũng giống Uông Bằng?
- Haha, nghe Dư Hà nói hôm nay bạn học ở Yến Đại tụ tập ở đây nên tôi cũng đến. Có vẻ như tôi cũng khá được hoan nghênh nhỉ. Nhiều bạn lâu lắm mới được gặp.
Tác Bân nói rồi liếc mắt nhìn toàn cảnh, dường như người nào cũng bị y liếc qua.
- Anh chàng đẹp trai này, bây giờ nổi danh minh tinh điện ảnh rồi, sao còn quan tâm đến những rễ cỏ như bọn tôi.
Một nữ sinh nói một cách chua chát.
Tác Bân đã nhìn thấy Tiêu Lôi ngồi cùng Tô Tĩnh Văn, mắt sáng lên, lập tức nói:
- Haha, nổi danh thì không dám nhận. Tớ bây giờ chỉ là mới quay vài quảng cáo thôi. Nhưng nếu cậu xem trọng tớ thì cậu có thể chọn chụp ảnh hoặc kí tên, tuỳ cậu.
Nói xong, không chờ nữ sinh này nói anh ta đã đi đến chỗ Tô Tĩnh Văn.
- Tĩnh Văn, đã lâu không gặp.
Nụ cười của Tác Bân vẫn thu hút như lúc trước.
Tô Tĩnh Văn khẽ mỉm cười,
- Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, cậu không gặp được bọn tớ nhưng bọn tớ lại thấy cậu trên màn ảnh thường xuyên.
Tiêu Lôi cũng nói:
- Đại minh tinh Tác, nếu cậu thật sự làm như Húc Quang trên quảng cáo đó, có thể bay nhảy xa chục thước, tớ sẽ lập tức theo đuổi cậu.
Tác Bân vẫn chưa nói, Tô Tĩnh Văn lại cười,
- Đại minh tinh Tác không cần cậu theo đuổi, người theo đuổi cậu ta một đống kia cơ.
- Người theo đuổi có nhiều hơn nữa cũng không bằng hai người đẹp trước mắt.
Tác Bân liền cười, anh ta ngừng một chút lại nói tiếp:
- Tĩnh Văn, bộ phim mới tớ mới nhận, thấy cậu rất thích hợp làm nữ chính, cậu xem có hứng hay không, Tiêu Lôi, nếu cậu thích, tớ thấy thích hợp nữ chính 2.
- Thật sao? Phim gì?
Tiêu Lôi liền hỏi một cách lắm lời.
Tô Tĩnh Văn thì lại khẽ mỉm cười. Cô tuy không phải diễn viên nhưng rất rõ chuyện hư hỏng của giới giải trí, liền đứng lên nói:
- Xin lỗi nhé, tớ không có hứng thú với cái này. Cậu tìm Tiêu Lôi đi. Tớ về trước đây. Tiêu Lôi, khi nào về thì ghé qua nhà tớ nhé.
- A, Tĩnh Văn, cậu đi rồi à? Chờ đã, tớ đi cùng cậu, tớ còn một chuyện quan trọng chưa hỏi cậu cơ.
Nói xong, Tiêu Lôi cũng lập tức đứng lên.
- Tĩnh Văn, không phải cậu vừa thấy tớ đến đã phải đi rồi chứ? Hội gặp gỡ bạn bè này vẫn chưa bắt đầu cơ mà.
Tác Bân liền nói. Bây giờ anh ta mới phát hiện Tô Tĩnh Văn còn xinh hơn mấy phần so với hoa hậu giảng đường năm nhất trường Yến Đại, chả trách lại thích cô. Nếu hôm nay anh ta không đến thì đúng là không biết Tô Tĩnh Văn lại xinh đẹp đến thế.
Tô Tĩnh Văn chỉ cười nói:
- Không phải đâu, tớ thật sự có việc mà.
Vừa thấy Tô Tĩnh Văn đến chưa lâu đã đi rồi, nhiều bạn bè muốn giữ lại nhưng cô vẫn quyết phải đi. Cô phát hiện bạn học ở hội gặp gỡ này đều xa lạ rồi, có ở cùng nhau cũng không có cảm giác như lúc trước nữa. Có tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì cả.
- Được, vậy tớ tiễn các cậu.
Tác Bân liền đi theo.
Tô Tĩnh Văn quay đầu lại nói:
- Không cần đâu Tác Bân, tớ có xe mà.
Tác Bân cười ha hả:
- Tớ cũng chuẩn bị đi rồi, nhưng cậu lại có xe, tớ thì không có, muốn đi nhờ xe cậu một chút.
Tô Tĩnh Văn do dự một lúc lại nhíu mày nói:
- Xin lỗi Tác Bân, xe của tớ từ trước tới giờ không có nam sinh ngồi, nên…
Tô Tĩnh Văn chợt nghĩ tới Diệp Mặc, không phải hắn từng ngồi xe của mình sao?