Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 196 : Ẩn môn chân chính

Ngày đăng: 10:02 31/07/20

Nhàn đạo nhân mắt ánh lên, nói:
- Đá cảm ứng tinh thần ? Mau lấy đá đến cho tôi xem.
Nhàn đạo nhân đã hoàn toàn quên Diệp Mặc là ai, trong mắt của y chỉ có khối đá có thể giúp y nâng cấp tu luyện.
Lúc này Diệp Mặc lại cất tảng đá vào.
- Đúng vậy, ông quả nhiên gặp qua loại đá này, nói đi, ông đã ở chỗ nào thấy được?
- Nhóc con, lấy tảng đá tới đây.
Nhàn Đạo nhân thấy Diệp Mặc cất tảng đá vào, khóe miệng rất dữ tợn, đã quên hẳn chuyện hai đồ đệ bị giết, liền rút ra từ bên hông một sợi roi mềm.
Diệp Mặc sửng sốt, làm sao những người tu luyện cổ võ đều thích dùng roi hay sao? Hắn liền phản ứng lại rất nhanh. Ở đây là xã hội có pháp luật, nếu như anh mang một thanh gươm và một cây đao lớn đi khắp nơi, nói không chừng sớm có người mời anh đến đồn cảnh sát nói chuyện rồi.
Mà ở trong đó người tu luyện cổ võ, không có thiết bị trữ vật, chỉ có thể dùng vũ khí dễ mang theo, roi mềm là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Mặc cười thản nhiên nói:
- Ông không uy hiếp được tôi đâu, không tin ông thử xem
Nhàn Đạo nhân sắc mặt bình thường trở lại, nhìn kỹ Diệp Mặc, ông không thể nhìn ra chỗ khác biệt của Diệp Mặc, nếu cố gắng tìm ra chỗ khác biệt, khả năng chính của hắn là giữ được tinh thần bình tĩnh. Hôm nay dù như thế, nếu có được đá cảm ứng tinh thần, là thu hoạch to lớn. Chỉ đáng tiếc Hứa Mộc đã bị hắn giết, Hứa Mộc giúp ông rất nhiều việc.
Diệp Mặc có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Nhàn đạo nhân, thủ đoạn của hắn khiến Lang Cực mất phương hướng trong thời gian ngắn nhất thì được, đó là Lang Cực và hắn thực lực tương đương. Nhưng Nhàn đạo nhân này, Diệp Mặc lại không dám khẳng định thủ đoạn của mình có tác dụng hay không, nếu chẳng may không có chỗ áp dụng, phá hủy trí nhớ của hắn thì mất nhiều hơn nữa. Diệp Mặc khẳng định Nhàn đạo nhân không phải là đối thủ của hắn, trước hết không đánh với hắn thì không biết lúc này Nhàn đạo nhân trình độ tới chừng nào.
- Tôi nói tôi chỉ dùng một tay bóp nát tảng đá này, ông tin tưởng không?
Diệp Mặc thấy Nhàn đạo nhân đang suy nghĩ, biết ông muốn đánh nhau làm ình trở tay không kịp, lại lần nửa cầm lấy tảng đá nói.
Nhàn đạo nhân bỗng nhiên cười nói với giọng lạnh lùng:
- Anh cho là hôm nay anh có thể thoát à?
- Thoát hay không là một chuyện khác, hiện tại tôi muốn hỏi ông là, ông có biết ẩn môn không? Còn nữa ông có phải từ ẩn môn ra. Nếu ông trả lời, tôi đem tảng đá kia cho ông sờ một chút.
Diệp Mặc với bộ dạng ăn chắc.
Nhàn đạo nhân giận quá thành cười, thằng nhãi ranh kia, không biết chữ chết viết như thế nào đúng không, hiện tại ông chần chừ không dám ra tay, giống như lời Diệp Mặc, ông sợ Diệp Mặc hủy tảng đá kia.
Nhàn đạo nhân nhìn tay Diệp Mặc, do dự một chút rồi nó:
- Tốt, anh nghe cho kỹ đây. Bản thân ta chính là người của ẩn môn, đương nhiên là môn phái ẩn Môn, không đi lại trần gian. Đương nhiên cũng có cá biệt như lão đạo đây, dù là người của ẩn môn cũng đi lại ở trần gian. Về phần tới ẩn môn như thế nào, bản thân ta chỉ biết phương pháp đi tới môn phái mình, môn phái khác tôi không biết.
- Nói như vậy, ẩn môn đang giấu ở thâm sơn đại trạch, chỗ ít ai lui tới?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Nhàn đạo nhân hừ một tiếng.
- Anh cũng có thể nhận định như vậy, bởi vì có nhiều môn phái ẩn thế cũng đều giấu ở những nơi như anh nói, nhưng có một số môn phái ẩn thế cá biệt ở trần gian, có thể ở phố xá sầm uất mọi người không chú ý, chính là gia tộc ẩn thế.
- Ẩn môn vào như thế nào?
Diệp Mặc không nghĩ tới ẩn môn còn tồn tại trong đô thị, như thế ngoài dự đoán của hắn.
Nhàn đạo nhân lại cười lạnh một tiếng,
- Anh thế mà muốn gia nhập ẩn môn?
Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống,
- Lão đạo, hiện tại chúng ta đang đổi chác. Nếu ông không muốn tảng đá, đừng trách tôi bóp nát.
Nói xong cầm ‘Không Minh thạch’ lên.
- Khoan đã, tôi cho anh biết.
Nhàn đạo nhân nói đến bây giờ chính là vì tảng đá kia, làm sao để Diệp Mặc bóp nát.
Diệp Mặc lộ ra một chút khinh thường, thản nhiên nói:
- Tốt nhất ông ăn nói cẩn thận một chút, đừng làm cho tôi nghe xong còn muốn hỏi lại
Nhàn đạo nhân tức giận liền tiến lên như muốn đánh, nhưng thăng tiến mới là chuyện quan trọng, lão lại nhịn không nghĩ đến chuyện đánh nhau nữa.
Hít một hơi thật sâu mới lên tiếng:
- Anh cho là ẩn môn mới tu luyện cổ võ sao? Nói cho anh biết, bên trong ẩn môn nhiều thứ lắm, cổ võ chỉ là một phần thôi. Hơn nữa người của ẩn môn đặt chân đến trần gian, sắp chết cũng không thể lộ ra ẩn môn chính xác đang ở chỗ nào. Nói đúng ra, cũng không ai có thể tìm được.
Thấy Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên, Nhàn đạo nhân hừ lạnh một tiếng lại nói:
- Ẩn môn nhiều nhánh lắm, phần lớn đều là học môn phái cổ võ, đương nhiên cũng có chỗ không học cổ võ. ‘Đào hoa nguyên ký’ tin anh đã nghe qua, nếu anh cho rằng đây là truyền thuyết nhàn chán, thì anh sai hoàn toàn. Bởi vì ở ẩn môn quả thật tồn tại ở địa phương này, ở thời kỳ Đông Tấn Thái Nguyên, Vũ Lăng Nhân làm nghề bắt cá quả thật không cẩn thận tiến nhập bên trong. Kỳ thật hắn tiến vào chỉ là một nhánh của ẩn môn mà thôi,
- Vậy tại sao sau này có người tìm không được?
Diệp mặc hỏi.
- Đó là bởi vì ẩn môn đều có trận pháp bảo vệ, trận pháp có lẽ là thượng cổ lưu lại, nhưng người bình thường không thể nhận ra. Vũ Lăng Nhân vừa mới đi vào trận pháp, tiến nhập vào ẩn môn. Loại này xác suất là một phần trăm nghìn cũng chưa tới đấy. Xác thực hắn chưa tính tiến vào ẩn môn, mà là một ở thế giới nhỏ bé của cuộc sống điền viên. Loại này bây giờ có không ít, tuy nhiên có cũng đã bị loại bỏ rồi. Từng loại này đều có một trận pháp, một khi trận pháp này sụp xuống, thế giới này cũng biến mất.
Nhàn đạo nhân nói tới đây dường như có chút hồi tưởng.
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi:
- Nói như vậy ẩn môn từng có một thế giới nhỏ? Hơn nữa đạo môn các ông là trong một thế giới nhỏ?
Nhàn đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngu ngốc, anh cho rằng thế giới nhỏ này dễ kiếm như vậy sao? Cái thế giới nhỏ của ẩn môn, chính là ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Hơn nữa hiện ở thế giới này còn tồn tại tiểu thế giới hay không, cũng không có bất kỳ người nào dám khẳng định. Đạo môn ta là gì, môn phái của ta chỉ là một chi nhánh giữa đạo môn mà thôi.
Diệp Mặc lúc này muốn hỏi Nhàn đạo nhân thứ này thứ nọ, nên cũng không dám làm tức giận y, đành phải hỏi:
- Vậy ông nói thế giới nhỏ là có ý gì?
Nhàn đạo nhân nhìn ‘Không Minh Thạch’ trong tay Diệp Mặc, trong lòng tính kế túm lấy nó, miệng liền hồi đáp:
- Ẩn Môn có được thế giới nhỏ riêng biệt mới là ẩn môn thật sự, ẩn môn chúng tôi ở trong đều là nội ẩn môn thường được nói đến, ẩn môn khác là ngoại ẩn môn. Trừ chút đó ra còn có bán ẩn môn, bọn họ bao gồm gia tộc ẩn thế và môn phái ở trần gian.
- Tuy nhiên chỉ có điều nội ẩn môn có thế giới riêng biệt đã không nghe nói qua, có tồn tại hay không, ta cũng không biết. Đa phần bây giờ nói ẩn môn đều là ngoại ẩn môn, mà bán ẩn môn hiện tại cũng dần dần bị hồng trần hóa, không thể làm đến mất ẩn giấu thật sự.
Diệp Mặc biết rằng Nhàn đạo nhân đang chú ý ‘Không Minh Thạch’ trong tay, làm như không biết giả vờ hỏi:
- Ông có thể nói vài cái tên ẩn môn? Ví dụ như môn phái của ông là ẩn môn gì ?
Nhàn đạo nhân ngẫm nghĩ một chút xem cách cướp đoạt tảng đá, Diệp Mặc đang hỏi y, đành phải trả lời:
- Giác Vân Tự, Giang Nam Tra Gia, Tứ Xuyên cửu nguyệt quan vv, đều thuộc loại bán ẩn môn.
Nhàn đạo nhân lại không nói ra y môn phái của y.
Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ nếu như vậy, nơi Lạc Tố Tố, môn phái hẳn là y ngoại ẩn môn, đối với nội ẩn môn chân chính, Nhàn đạo nhân cũng không biết có thật hay không. Hoà thượng Ngộ Quang, Gíac Vân tự chỉ là bán ẩn môn.
- Nếu như vậy, cho dù là ngoại ẩn môn có ẩn dật, thời gian dài cũng có người tìm ra?
Diệp Mặc nghĩ thầm chỉ cần có người đi đến chỗ này, là có thể tìm được. Nếu tìm được rồi, thì sao còn được gọi là ẩn môn?
- Nằm mơ.
Nhàn đạo nhân lại cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp:
- Cho dù là ngoại ẩn môn, cũng phần lớn ở trong núi hiểm, không có vết chân người đến đó. Hơn nữa có rất nhiều lãnh thổ nhà nước đều phát hiện, anh không nhìn thấy có rất nhiều lãnh thổ cấm du lịch hay sao? Dĩ nhiên bởi vì nó là khu vực vô cùng nguy hiểm, rất nhiều người đi không trở về, thật ra không chỗ nào là nơi của ẩn môn. Cho nên chẳng những đi vào ẩn môn khó khăn, cho dù là người trong ẩn môn muốn đi ra, cũng không phải là chuyện đơn giản. Rất nhiều người cả đời đều không có cơ hội đi ra.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới lời Lạc Tố Tố nói:
- Anh đừng đi tìm tôi, tìm tôi là hại anh, cũng là hại tôi.
Nghĩ tới câu nói này, Diệp Mặc:
- Nói như vậy, nếu chúng ta không cẩn thận tiến vào ngoại ẩn môn thì sao?
Nhàn đạo nhân nhìn Diệp Mặc có chút khinh thường:
- Anh cho là tiến vào ngoại ẩn môn đơn giản như vậy sao? Hơn nữa cho dù là anh nếu chẳng may vào ngoại ẩn môn. Bọn họ giết anh giống như giết như một con kiến mà thôi, nếu anh có chút bản lãnh, có lẽ cả đời anh sẽ ở lại nơi đó. Không có bản lãnh thì trực tiếp bị giết, không cần lý do.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, nếu ra vào ẩn môn khó khăn như vậy, lần trước Lạc Tố Tố từ đó đi ra thì sao? Nghe khẩu khí của nàng quả thật là khó khăn. Vừa nghĩ tới chuyện của Lạc Tố Tố, Diệp Mặc có chút mất hồn mất vía.
Thấy Diệp Mặc có chút mất hồn, Nhàn đạo nhân muốn thời cơ này cướp đoạt, Diệp Mặc bỗng nhiên lại hỏi:
- Nói cho tôi biết phương pháp vào ẩn môn bằng, có lẽ tôi sẽ đưa tảng đá này cho ông trong một giây.
Nhàn đạo nhân cười lạnh, thế nhưng y nói.
- Ba năm một lần, các môn phái trong ẩn môn đều tổ chức cuộc tỷ thí. Năm nay cũng là năm tỷ thí ba năm một lần. Địa điểm ở trong Vô Lượng Sơn, cụ thể ở chỗ nào tôi không biết.
Đối với câu trả lời vừa rồi của Nhàn đạo nhân Diệp Mặc rất hài lòng, thẳng tay vứt tảng đá cho Nhàn đạo nhân,
- Tốt lắm, ông trả lời ta rất hài lòng, chỉ đưa ông một giây đồng hồ thôi.
Nhàn đạo nhân thấy tảng đá bay về hướng mình, trong mắt lộ ra vẻ mặt khẩn thiết chờ đợi, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay theo hướng ‘Khổng Minh Thạch’ chộp lấy.
Tay của y vừa mới chạm được ‘Khổng Minh Thạch’ thậm chí còn không tới một giây, ‘Khổng Minh Thạch’ thoát khỏi tay của y, bay trở về trên tay Diệp Mặc. Diệp Mặc đưa tay cầm lấy ‘Khổng Minh Thạch’ nói:
- Tốt lắm, đã cho ông chạm vào, bây giờ tôi phải thu lại.
Nói xong không chút do dự cất ‘Khổng Minh Thạch’ lại.
- Nội khí tùy tâm?
Nhàn đạo nhân kinh hãi kêu ra tiếng, tu luyện nội khí tới mức như Diệp Mặc có thể thu hồi tảng đá trên không trung tùy ý, y hiện tại làm không được, không cần nói hiện tại, cho dù là y thăng huyền cấp Địa Cấp có thể làm được hay không cũng rất khó nói.
Nói xong câu đó, Nhàn đạo nhân lập tức phản ứng, Diệp Mặc không ngờ lại đùa bỡn y, đồng thời roi trong tay của y, đã mang tiếng gào thét của gió hướng đỉnh đầu Diệp Mặc quét tới.