Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 198 : Úc Diệu Đồng trả ơn

Ngày đăng: 10:02 31/07/20

Nhàn Đạo Nhân rốt cuộc hiểu rõ, Diệp Mặc tại sao muốn chém hai chân của y, là vì nếu hai chân y hoàn toàn lành lặng thì căn bản hỏa cầu kia không làm gì được y.
- Tôi là người thế nào, ông cũng không cần biết, tôi nói rồi ông không nên cướp đoạt đồ của tôi. Nếu cướp rồi, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Mặc nói xong đột nhiên trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa.
- Không ngờ anh có khả năng sinh ra quả cầu lửa.
Nhàn Đạo Nhân đã quên đi sợ hãi và đau đớn ở chân, nếu vừa rồi Diệp Mặc đánh ra quả cầu lửa thì ông ấy còn đang suy đoán, thì hiện tại ông ấy đã xác định, Diệp Mặc quả thật có thể sinh ra quả cầu lửa. Y rốt cục có thể thấy được sự tình trong truyền thuyết.
Buồn cười là y vẫn còn tính toán cùng loại người này đánh nhau.
Trông thấy quả cầu lửa của Diệp Mặc đánh tới hướng mình, Nhàn đạo nhân rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình.
Vội vàng nói:
- Khoan đã, chẳng lẽ anh không muốn ‘Cỏ Ngân Tâm’, rồi hả?
Căn bản là Diệp Mặc cũng không có dự định giết Nhàn Đạo Nhân, chỉ có điều hắn biết Nhàn Đạo Nhân tu luyện tới mức này, nếu không xuất ra một số thứ khiến ông ấy sợ hãi, thì ông ấy sẽ không tuân theo sự chi phối này.
Nhân Đạo Nhân hiện giờ chủ động đề xuất, hắn nghĩ một lát nói:
- Tôi rất quan tâm đến ‘Cỏ Ngâm Tâm’, còn nữa, ông thấy ‘Không Minh Thạch’ ở đâu?
Nhân Đạo Nhân thấy Diệp Mặc hỏi, vội vàng nói:
- Được, chỉ cần anh đồng ‎ý thả tôi, tôi nói ra liền.
- Không cần, ông cũng không có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả.
Nói xong Diệp Mặc bỗng nhiên rất nhanh đến trước mặt Nhân Đạo Nhân, liền phát mấy chưởng ở ót của y.
Diệp Mặc nghĩ thầm, hiện tại Nhân Đạo Nhân bị hắn khống chế, khống chế tinh thần của ông ấy một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng khi Diệp Mặc vừa mới đánh hết vài chưởng, Nhân Đạo Nhân lại kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.
Diệp Mặc không nghĩ tới Nhân Đạo Nhân là người quyết đoán, căn bản cũng không cho Diệp Mặc bất kỳ cơ hội hỏi, liền trực tiếp cắt đứt tâm mạch của mình tự vận.
Vừa rồi may nhờ hỏi được một tí tin tức , nếu không thì, hắn gì cũng không biết. Cản đường Nhàn Đạo Nhân nửa ngày thì cũng uổng công, hắn không quan tâm tới vận mệnh của Nhàn Đạo Nhân, chỉ quan tâm là có thể lấy từ miệng ông ấy được thông tin gì.
Trên người Nhàn Đạo Nhân ngoài tìm ra một tấm thẻ, còn có một thẻ bài nhỏ, không biết là chế tạo từ vật liệu gì, trên đó viết hai chữ cổ “Huyền Đô”, rồi không có gì nữa
Diệp Mặc giơ tay dùng một quả cầu lửa thiêu Nhàn Đạo Nhân, lúc này mới lái xe quay về.
Úc Diệu Đồng giống như quen với cuộc sống yên bình nơi này, mặc dù Diệp Mặc nói cho nàng biết Lạc Thương Thiết Gia đã không còn, cô cũng không muốn rời khỏi nơi này, cô muốn chuyên tâm đi theo Lỗ Tiểu Trân và Du Nhị Hổ học tập y thuật.
Úc Diệu Đồng không chủ động rời khỏi, Diệp Mặc đương nhiên cũng sẽ không đi bảo cô rời khỏi, hơn nữa thêm một người thì thâm một phần sức lực.
Tối hôm đó Diệp Mặc đang chuyên tâm tu luyện, một tiếng gõ cửa đánh thức hắn dậy, không ngờ người đến chính là Úc Diệu Đồng.
Cô bây giờ mặc một lớp váy mỏng tanh, có thể ẩn hiện nhìn thấy nội y đằng sau, khuôn mặt như than chín, tuy nhiên cử chỉ lại có phần mạnh bạo.
- Anh Diệp, cảm ơn anh. Lần này anh không chỉ giúp Học Dân báo thù, còn cứu tôi rơi vào tay nanh sói.
- Không cần cảm ơn. Tôi làm cũng vì chính bản thân mình.
Diệp Mặc khoát tay, chặn cô lại, mắt tránh nhìn vào thân hình nóng bỏng của cô, Úc Diệu Đồng nhìn thấy hắn vậy, càng thêm mạnh dạn tiến đền, tay cầm lấy tay hắn đặt lên ngực mình, thẹn thùng.
- Tôi không có gì để trả ơn, chỉ có thể dùng chính bản thân mình để trả cho anh.
- Việc này không cần.
Diệp Mặc muốn rút tay ra nhưng Úc Diệu Đồng đã để tay hắn in trên hai vú căng tròn của cô, ngực cô mềm mại, ấm bỏng, khiêu khích dục vọng nam nhân. Úc Diệu Đồng cắn răng, cô thật ra cũng có điểm ưa thích Diệp Mặc, không chỉ coi đối phương như ân nhân cứu mạng, mà còn có tình cảm mến mộ ngay từ lần đầu gặp. Nếu không thì dù cho có chết cô cũng không chủ động như vậy.
- Anh không cần lo, tôi không muốn anh chịu trách nhiệm gì đâu. Chỉ muốn cho tôi đi theo anh về sau này.
- Cô cũng đâu cần làm vậy.
Diệp Mặc quay qua, lần này trực tiếp có thể cảm nhận được hình thù hai cặp ngực tròn, Úc Diệu Đồng ngẩng đầu chủ động dâng lên bờ môi.
- Là do tôi tự nguyện.
Đến mức này còn từ chối thì Diệp Mặc không còn là đàn ông nữa rồi. Hắn cúi đầu hôn lấy cô, hai cái lưỡi đỏ lè quấn lấy nhau, tham lam hút lấy quỳnh tương ngọc dịch, hai tay Diệp Mặc cũng không còn khách sáo, xoa bóp hai vú cách một lớp váy mỏng.
Dần dần cả hai đi đến giường, lớp váy mỏng trên người Úc Diệu Đồng chỉ kéo một cái liền tụt xuống rơi trên đất, để lộ làn da trắng ngần với thân thể hoàn mỹ xinh đẹp. Thân hình cô rất chuẩn, vòng nào ra vòng nấy, toàn bộ da thịt hiện ra, chỉ còn lại hai lớp đồ lót mỏng tanh che giấu hai nơi nhạy cảm nhất.
Tay Diệp Mặc vén áo vú cô lên, bóp lấy vú cô, trong khi một tay luồn xuống bên dưới mân mê bờ mông tròn, tay chui vào trong quần lót của cô xoa bóp khắp nơi. Úc Diệu Đồng rên rỉ, cô tách môi hắn, cúi xuống cởi ra quần áo Diệp Mặc, bộ ngực trần hắn vừa hiện ra cô lập tức dùng lưỡi liếm láp, ngậm lấy đầu ti hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn ở phía bên dưới cầm lấy con c-c to cứng sọc lấy, bộ ngực mềm cọ sát ngực hắn, cảm giác đem lại thật mang cho Diệp Mặc vô vàn khoái cảm.
Diệp Mặc ngồi trên giường, phía bên dưới Úc Diệu Đồng đang bú c-c hắn, miệng cô nhấp nhô lên xuống, lưỡi điêu luyện cuốn lấy đầu rùa, tay nâng niu hai hòn trứng xoa nắn cẩn thận.
- Ưm... Chụt... chụt... Sướng không anh Diệp... Ưm... c-c anh quá to.... ngậm không hết...
Úc Diệu Đồng di chuyển miệng xuống dưới, ngậm lấy hai bi ngọc bỏ vài miệng, cẩn thận ngậm trong mồm dùng lưỡi đảo quanh cẩn thận, tay giữ thân c-c vẫn cẩn thận vuốt ve đầu rùa.
Ngậm được một lúc, bên dưới l-n cũng đã ẩm ướt, Úc Diệu Đồng vũ mị nhìn hắn, cô đi đến cạnh cái bàn uống trà gần đó, hai tay chống trên mép bàn, một bên quần lót bị vạch ra để lộ cái l-n ẩm ướt dâm đãng.
- Anh Diệp, mau mau dùng con c-c anh đâm vào đi... Tôi nứng rồi...
- Đúng là dâm đãng.
Diệp Mặc đi đến, tay vuốt vuốt dương cụ, đi đến sau người Úc Diệu Đồng, căn chỉnh con c-c cho đúng vị trí, đâm vào. Úc Diệu Đồng la lên, con c-c của Diệp Mặc quá lớn, l-n cô thật không thích ửng nổi. Lúc đầu bên trong còn có phần đau nhức, nhưng được một lúc l-n cô đã làm quen dần với kích cỡ con c-c hắn, cô đã bắt đầu thấy sướng, chủ động cầu hoan.
- Anh Diệp, nhấp mạnh đi... Đ-t nát l-n tôi đi...
Diệp Mặc tất nhiên sẽ không từ chối, hắn nhấp con c-c mạnh mẽ bên trong l-n Úc Diệu Đồng, l-n cô khá khít làm con c-c hắn ra vào có phần khó khăn, lại sợ cô không chịu được nên mới nhẹ nhàng. Nhưng qua một lúc l-n Úc Diệu Đồng đã ẩm ướt, trơn tuột để hắn động c-c càng dễ, dần dần khoái cảm đến với hai người càng nhiều.
Phành phạch...
Tiếng nước dâm chảy ra bôi trơn tạo âm thanh dâm đãng kích thích, cái bàn uống trà cũng không thể chịu nổi hành động suồng sã của hai người, cứ rung lay như sắp gãy, Úc Diệu Đồng l-n tiết ra dịch càng nhiều, cảm thấy vô cùng sướng, rên rỉ.
- Con c-c quá to... sâu quá... lại đến... muốn chết... mạnh hơn đi... trừng phạt cái lỗ dâm đãng của tôi...
Cả hai đần đổi tư thế, Diệp Mặc để Úc Diệu Đồng nằm trên cái bàn trà nhỏ, hai chân banh rộng đặt trên vai hắn, hai tay nam nhân vừa bóp vừa đ-t phành phạch vào trong cái l-n dâm của Úc Diệu Đồng. Toàn cơ thịt co thắt như muốn ép nát con c-c hắn, Úc Diệu Đồng run lên, trong thể nội muốn phun trào.
- Tôi muốn ra... Lại ra... Con c-c anh lại khiến tôi ra...
Úc Diệu Đồng cơ l-n giật giật, dâm thủy phun trào, đạt đến cao trào, Diệp Mặc lại bế cô lên, để cô hai tay bám trên cổ, cặp chân quắp sau hông hắn. Do mới ra nên l-n cô thật mẫn cảm, bị hắn tiếp tục đ-t làm cho chịu không nổi.
- A... thật to... đừng nhấp... quá sướng... lại muốn ra lần nữa... Diệp Mặc, anh thật giỏi...
Qua vài tiếng, chiến trường liên tục thay đổi, hắn kéo cô đến tường từ phía sau mà đ-t, rồi cả hai cùng trên giường quấn lấy nhau, Diệp Mặc cảm giác hỏa khí kiềm nén bấy lâu nay dần được giải tỏa.
Hắn cũng đã đạt cực khoái, đầu c-c run rẩy bắn ra tinh dịch lấp đầy tử cung Úc Diệu Đồng khiến bụng cô phình to như có thai, trên thân thể trắng muốt đều có dấu vết của tinh dịch đọng lại.
Cả hai sau thời gian đại chiến mệt mỏi, Úc Diệu Đồng liền lăn ra ngủ. Diệp Mặc đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng, ra bên ngoài tiếp tục tu luyện.