Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 22 : Hạ Thuốc Bất Thành
Ngày đăng: 00:55 27/06/20
Diệp Mặc ăn giữa chừng liền phát hiện đồ ăn hôm nay có chút khác lạ, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, với kinh nghiệm y thuật của bản thân thì hắn phát hiện có người pha trộn xuân dược vào đồ ăn.
Tâm trạng Diệp Mặc sau đó liền không tốt, hắn không thích có mấy người gây ra rắc rối cho hắn. Nhìn Tô Tĩnh Văn trước mặt, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của nàng hóa thành một mảng ửng hồng, hơi thở mất tự nhiên, dù tỏ ra cố tỉnh táo nhưng cũng không thoát khỏi biểu hiện yêu kiều ra ngoài.
Từ nãy đến giờ, chỉ có một mình chị Phương là bưng đồ ăn ra, nếu như vậy thì có vẻ người đàn bà này rất khả nghi. Nhưng mà trông có vẻ chị Phương có quan hệ rất tốt với Tô Tĩnh Văn, cũng chưa chắc do chị Phương kia hãm hại.
Mặc dù cảm giác Tô Tĩnh Văn này có chút phiền phức, nhưng hắn đối với nàng vẫn có nhiều hảo cảm. Hiện tại tuy hắn không thể giải trừ độc tố nhưng vẫn có cách khiến độc tố chuyển sang người khác.
Chị Phương thấy vẻ khác lạ của Tô Tĩnh Văn, liền ân cần đến gần hỏi thăm.
- Tĩnh Văn, em sao vậy.
- Chị Phương, em cảm thấy có chút mệt.
Tô Tĩnh Văn hơi thở hơi gấp gáp trả lời, Diệp Mặc không ăn nữa, hắn đặt đũa xuống đặt tay trên cổ tay mềm mại của Tô Tĩnh Văn, thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì, có lẽ do chị Tĩnh Văn hơi mệt, phát sốt một chút.
Tô Tĩnh Văn bị Diệp Mặc cầm cổ tay không có tỏ ra xấu hổ, nàng liền suy nghĩ quả nhiên Diệp Mặc này có liên quan một chút đến y thuật, việc Diệp Mặc là người bán bùa cho nàng cũng tăng thêm mấy phần chắc chắn.
- Chị Tĩnh Văn về nghỉ ngơi đi, tôi cũng ăn xong rồi. Cũng đi đây.
Quả thật Diệp Mặc xoay lưng bước đi, trước khi đi hắn truyền hết phần hỏa khí vào trong người chị Phương.
Lúc đi xuống cầu thang hắn thấy có vài tên đứng ở đó, không biết vì lý do gì. Bọn chúng chỉ nhìn thoáng qua Diệp Mặc, rồi nhìn nhau cười bí hiểm.
Đến khi xuống cầu thang, Diệp Mặc mới nghe được bọn chúng nói chuyện.
- Hàn thiếu gia quả nhiên cao tay, lần này không tin Tô đại tiểu thư thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia.
- Vẫn là thiếu gia thông minh, mua chuộc mấy đầu bếp của “Tây Hồ nhân gian”
Nghe cuộc đối thoại Diệp Mặc cũng có thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra, hắn lần này coi như lại giúp Tô Tĩnh Văn một lần.
Việc nhàm chán này Diệp Mặc lại không muốn để tâm, chỉ là hắn muốn trừng phạt tên thiếu gia kia một chút.
Đợi sau khi Tô Tĩnh Văn ra về, Diệp Mặc vẫn còn ở lại. Từ phía sau xuất hiện một tên tóc nhuộm vàng, ăn mặc có phần bảnh bao, nhìn chiếc xe Tô Tĩnh Văn rời đi mà vô cùng khó hiểu.
- Rốt cuộc tại sao cô ta không trúng thuốc.
- Thiếu gia, việc này…
Đám tay chân phía dưới run rẩy nhìn nhau không dám nói, ngay sau đó bọn chúng kéo một người đến. Quả đúng là chị Phương, tên Hàn thiếu gia nhìn chị Phương ngoài ý muốn một chút, nhưng lập tức môi liền nở nụ cười.
- Cũng tốt, ả nữ nhân này cũng rất hợp khẩu vị.
Chị Phương có thể yên bình làm ăn ở đây chứng tỏ quan hệ không tồi, vậy mà không ngờ lại có kẻ dám nhúng chàm. Tên Hàn thiếu gia này chứng tỏ cũng chỉ là một kẻ ăn chơi.
Đem chị Phương vào trong xe, đám tiểu đệ rời đi, còn lại mình tên Hàn thiếu gia.
Nhìn nữ nhân này tuy không bằng Tô Tĩnh Văn nhưng lại có phong vận mà thiếu nữ như Tô Tĩnh Văn không có, đặc biệt là cặp ngực bung nẩy hại mắt.
Tên Hàn thiếu gia đón cửa xe lại, hắn khó lòng chờ đợi, chuẩn bị đưa chị Phương đi một khách sạn để giải quyết. Nhưng trước khi hắn kịp nhận ra thì bản thân đã bị đánh ngất xỉu, Diệp Mặc nhìn hắn khinh thường lại nhìn chị Phương ở trên xe có điều suy nghĩ.
Hắn sau đó mở cửa xe, đặt chị Phương ở ghế sau, lúc này do tác động của Xuân dược nên chị Phương đã không còn tỉnh táo để nhận ra chuyện gì. Toàn thân nóng bức, bản thân nàng cũng dần mất kiểm soát.
Diệp Mặc cũng có chút cứng rắn, hắn giờ vẫn biết do tác dụng của “Cực Diễm Đồng Dương” nên bản thân cần tìm nữ nhân để thỏa mãn, đợi về sau đủ tu vi thì hắn mới có thể triệt để khắc phục công pháp này.
Chị Phương mặc một bộ sườn xám hồng đào bó sát thân thể làm tôn lên thân hình hoàn mỹ, đặc biệt cặp chân dài trắng nõn nà lộ ra hấp dẫn ánh nhìn, càng tuyệt hơn là cặp ngực to tròn trước ngực.
Diệp Mặc không muốn tốn nhiều thời gian, cho nên mau chóng mở ra nút thắt phía trên chiếc sườn xám, để bung bộ ngực khổng lồ sau cái áo ngực màu đỏ quí phái.
Núm vú của chị Phương rất hồng, cặp ngực lại lớn, bất cứ ai nhìn cũng phải đổ gục trước nó. Diệp Mặc hai tay nắn bóp cặp ngực tròn, miệng ngậm núm vú, bàn tay hắn dường như bị bộ ngực lớn che phủ. Kèm theo hành động của hắn là gương mặt đẹp quí phái không thể xâm phậm lại phát ra âm thanh dâm đãng rên rỉ “Ư… a…”.
Dạ Khinh Ưu luồn tay trượt trên đôi chân dài đẹp, cảm giác da thịt nhẵn mịn sờ vô cùng sướng. Hắn luốn tay xuống phía dưới chạm cái quần lót trong lớp xẻ dọc, bàn tay sờ ở phía ngoài rồi tiến vào trong tìm cái l-n ẩn sâu trong đó.
Diệp Mặc cũng khó chịu đựng, hắn cởi quần để con c-c to dài ra ngoài, hắn lật sấp chị Phương xuống, tuột cái quần lót của chị Phương tới tận mắt cả chân, để lộ cái l-n hồng mũm mĩm, lông l-n được cạo sạch sẽ gọn gàng.
Diệp Mặc đưa con c-c lại gần, không thèm chờ đợi đâm thẳng con c-c sâu trong cái l-n của chị Phương. Cái l-n của nữ nhân này từng bước khó khăn tiếp thu con c-c của hắn, nó nuốt trọn đem cậu nhỏ của hắn thành một phần trong nó, như muốn bắt nhốt ở lại.
Diệp Mặc cũng sờ tay nắn bóp cặp ngực, miệng bú mút không ngừng, hắn tìm lấy bờ môi của chị Phương, nếm trải vị ngọt trong miệng nàng, trong vô thức chị Phương bám lấy hắn cùng nhau quấn quít.
Đôi bàn chân dài của chị Phương chạm nóc đỉnh xe, cặp mông tròn nâng cao phối hợp cùng nhịp đ-t của Diệp Mặc. Cả hai dập nhau dữ dội làm chiếc xe phải rung lên dữ dội, chỉ cần có chút kinh nghiệm thì cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra xong xe.
Diệp Mặc mở cửa xe, để chị Phương nằm sấp trên xe, còn bản thân từ bên ngoài đ-t tới tấp vào l-n của nàng. Trên mặt đất cứ liên tục xuất hiện nước dâm rơi vãi của hai người.
Sau cùng Diệp Mặc vác một chân dài của nàng trên vai, để chị phương nằm nghiêng chỉ có thể giữ thăng bằng một chân. Cái l-n của nàng lúc này cũng hiện rõ ra ngoài, chỉ là ngoài Diệp Mặc ra không có ai có phúc phận nhìn thấy nữa.
Cơn sướng khoái làm Diệp Mặc vô cùng thoải mái, hắn đóng sâu vào trong l-n chị Phương, dòng tinh nóng hổi phun hết vào bên trong cái l-n dâm đãng. Sau khi rút ra còn tạo âm thanh ướt át.
Diệp mặc lấy cái quần lót của chị Phương lau sạch con c-c của mình, hắn sau đó đặt nàng lại vào xe, cùng đồng thời cởi sạch đồ Hàn thiếu gia rồi rời đi.
Hắn chắc chắn rằng sau khi chị Phương kia tỉnh lại thì Hàn gia kia thảm rồi.
Tâm trạng Diệp Mặc sau đó liền không tốt, hắn không thích có mấy người gây ra rắc rối cho hắn. Nhìn Tô Tĩnh Văn trước mặt, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của nàng hóa thành một mảng ửng hồng, hơi thở mất tự nhiên, dù tỏ ra cố tỉnh táo nhưng cũng không thoát khỏi biểu hiện yêu kiều ra ngoài.
Từ nãy đến giờ, chỉ có một mình chị Phương là bưng đồ ăn ra, nếu như vậy thì có vẻ người đàn bà này rất khả nghi. Nhưng mà trông có vẻ chị Phương có quan hệ rất tốt với Tô Tĩnh Văn, cũng chưa chắc do chị Phương kia hãm hại.
Mặc dù cảm giác Tô Tĩnh Văn này có chút phiền phức, nhưng hắn đối với nàng vẫn có nhiều hảo cảm. Hiện tại tuy hắn không thể giải trừ độc tố nhưng vẫn có cách khiến độc tố chuyển sang người khác.
Chị Phương thấy vẻ khác lạ của Tô Tĩnh Văn, liền ân cần đến gần hỏi thăm.
- Tĩnh Văn, em sao vậy.
- Chị Phương, em cảm thấy có chút mệt.
Tô Tĩnh Văn hơi thở hơi gấp gáp trả lời, Diệp Mặc không ăn nữa, hắn đặt đũa xuống đặt tay trên cổ tay mềm mại của Tô Tĩnh Văn, thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì, có lẽ do chị Tĩnh Văn hơi mệt, phát sốt một chút.
Tô Tĩnh Văn bị Diệp Mặc cầm cổ tay không có tỏ ra xấu hổ, nàng liền suy nghĩ quả nhiên Diệp Mặc này có liên quan một chút đến y thuật, việc Diệp Mặc là người bán bùa cho nàng cũng tăng thêm mấy phần chắc chắn.
- Chị Tĩnh Văn về nghỉ ngơi đi, tôi cũng ăn xong rồi. Cũng đi đây.
Quả thật Diệp Mặc xoay lưng bước đi, trước khi đi hắn truyền hết phần hỏa khí vào trong người chị Phương.
Lúc đi xuống cầu thang hắn thấy có vài tên đứng ở đó, không biết vì lý do gì. Bọn chúng chỉ nhìn thoáng qua Diệp Mặc, rồi nhìn nhau cười bí hiểm.
Đến khi xuống cầu thang, Diệp Mặc mới nghe được bọn chúng nói chuyện.
- Hàn thiếu gia quả nhiên cao tay, lần này không tin Tô đại tiểu thư thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia.
- Vẫn là thiếu gia thông minh, mua chuộc mấy đầu bếp của “Tây Hồ nhân gian”
Nghe cuộc đối thoại Diệp Mặc cũng có thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra, hắn lần này coi như lại giúp Tô Tĩnh Văn một lần.
Việc nhàm chán này Diệp Mặc lại không muốn để tâm, chỉ là hắn muốn trừng phạt tên thiếu gia kia một chút.
Đợi sau khi Tô Tĩnh Văn ra về, Diệp Mặc vẫn còn ở lại. Từ phía sau xuất hiện một tên tóc nhuộm vàng, ăn mặc có phần bảnh bao, nhìn chiếc xe Tô Tĩnh Văn rời đi mà vô cùng khó hiểu.
- Rốt cuộc tại sao cô ta không trúng thuốc.
- Thiếu gia, việc này…
Đám tay chân phía dưới run rẩy nhìn nhau không dám nói, ngay sau đó bọn chúng kéo một người đến. Quả đúng là chị Phương, tên Hàn thiếu gia nhìn chị Phương ngoài ý muốn một chút, nhưng lập tức môi liền nở nụ cười.
- Cũng tốt, ả nữ nhân này cũng rất hợp khẩu vị.
Chị Phương có thể yên bình làm ăn ở đây chứng tỏ quan hệ không tồi, vậy mà không ngờ lại có kẻ dám nhúng chàm. Tên Hàn thiếu gia này chứng tỏ cũng chỉ là một kẻ ăn chơi.
Đem chị Phương vào trong xe, đám tiểu đệ rời đi, còn lại mình tên Hàn thiếu gia.
Nhìn nữ nhân này tuy không bằng Tô Tĩnh Văn nhưng lại có phong vận mà thiếu nữ như Tô Tĩnh Văn không có, đặc biệt là cặp ngực bung nẩy hại mắt.
Tên Hàn thiếu gia đón cửa xe lại, hắn khó lòng chờ đợi, chuẩn bị đưa chị Phương đi một khách sạn để giải quyết. Nhưng trước khi hắn kịp nhận ra thì bản thân đã bị đánh ngất xỉu, Diệp Mặc nhìn hắn khinh thường lại nhìn chị Phương ở trên xe có điều suy nghĩ.
Hắn sau đó mở cửa xe, đặt chị Phương ở ghế sau, lúc này do tác động của Xuân dược nên chị Phương đã không còn tỉnh táo để nhận ra chuyện gì. Toàn thân nóng bức, bản thân nàng cũng dần mất kiểm soát.
Diệp Mặc cũng có chút cứng rắn, hắn giờ vẫn biết do tác dụng của “Cực Diễm Đồng Dương” nên bản thân cần tìm nữ nhân để thỏa mãn, đợi về sau đủ tu vi thì hắn mới có thể triệt để khắc phục công pháp này.
Chị Phương mặc một bộ sườn xám hồng đào bó sát thân thể làm tôn lên thân hình hoàn mỹ, đặc biệt cặp chân dài trắng nõn nà lộ ra hấp dẫn ánh nhìn, càng tuyệt hơn là cặp ngực to tròn trước ngực.
Diệp Mặc không muốn tốn nhiều thời gian, cho nên mau chóng mở ra nút thắt phía trên chiếc sườn xám, để bung bộ ngực khổng lồ sau cái áo ngực màu đỏ quí phái.
Núm vú của chị Phương rất hồng, cặp ngực lại lớn, bất cứ ai nhìn cũng phải đổ gục trước nó. Diệp Mặc hai tay nắn bóp cặp ngực tròn, miệng ngậm núm vú, bàn tay hắn dường như bị bộ ngực lớn che phủ. Kèm theo hành động của hắn là gương mặt đẹp quí phái không thể xâm phậm lại phát ra âm thanh dâm đãng rên rỉ “Ư… a…”.
Dạ Khinh Ưu luồn tay trượt trên đôi chân dài đẹp, cảm giác da thịt nhẵn mịn sờ vô cùng sướng. Hắn luốn tay xuống phía dưới chạm cái quần lót trong lớp xẻ dọc, bàn tay sờ ở phía ngoài rồi tiến vào trong tìm cái l-n ẩn sâu trong đó.
Diệp Mặc cũng khó chịu đựng, hắn cởi quần để con c-c to dài ra ngoài, hắn lật sấp chị Phương xuống, tuột cái quần lót của chị Phương tới tận mắt cả chân, để lộ cái l-n hồng mũm mĩm, lông l-n được cạo sạch sẽ gọn gàng.
Diệp Mặc đưa con c-c lại gần, không thèm chờ đợi đâm thẳng con c-c sâu trong cái l-n của chị Phương. Cái l-n của nữ nhân này từng bước khó khăn tiếp thu con c-c của hắn, nó nuốt trọn đem cậu nhỏ của hắn thành một phần trong nó, như muốn bắt nhốt ở lại.
Diệp Mặc cũng sờ tay nắn bóp cặp ngực, miệng bú mút không ngừng, hắn tìm lấy bờ môi của chị Phương, nếm trải vị ngọt trong miệng nàng, trong vô thức chị Phương bám lấy hắn cùng nhau quấn quít.
Đôi bàn chân dài của chị Phương chạm nóc đỉnh xe, cặp mông tròn nâng cao phối hợp cùng nhịp đ-t của Diệp Mặc. Cả hai dập nhau dữ dội làm chiếc xe phải rung lên dữ dội, chỉ cần có chút kinh nghiệm thì cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra xong xe.
Diệp Mặc mở cửa xe, để chị Phương nằm sấp trên xe, còn bản thân từ bên ngoài đ-t tới tấp vào l-n của nàng. Trên mặt đất cứ liên tục xuất hiện nước dâm rơi vãi của hai người.
Sau cùng Diệp Mặc vác một chân dài của nàng trên vai, để chị phương nằm nghiêng chỉ có thể giữ thăng bằng một chân. Cái l-n của nàng lúc này cũng hiện rõ ra ngoài, chỉ là ngoài Diệp Mặc ra không có ai có phúc phận nhìn thấy nữa.
Cơn sướng khoái làm Diệp Mặc vô cùng thoải mái, hắn đóng sâu vào trong l-n chị Phương, dòng tinh nóng hổi phun hết vào bên trong cái l-n dâm đãng. Sau khi rút ra còn tạo âm thanh ướt át.
Diệp mặc lấy cái quần lót của chị Phương lau sạch con c-c của mình, hắn sau đó đặt nàng lại vào xe, cùng đồng thời cởi sạch đồ Hàn thiếu gia rồi rời đi.
Hắn chắc chắn rằng sau khi chị Phương kia tỉnh lại thì Hàn gia kia thảm rồi.